Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3104: Tâm như mãnh hổ, tế khứu sắc vi (2)

Notice: Undefined offset: 108
Một bóng người uyển chuyển, nóng bỏng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Một thiếu niên vô cùng kiêu ngạo.
Một ông lão nhìn ngoài 80 tuổi, ánh mắt đục ngầu.
Một bóng người màu tím, khí tức chìm nổi.
Ngũ Đại Khí Linh đồng thời xuất hiện, hội tụ cùng một chỗ, đối mặt với một chiêu kia của Thiên Ma.
Ánh mắt của năm Khí Linh đều phức tạp, cuối cùng thật sự đã đi tới một bước này. Bọn họ nhìn về phía Bộ Phương, thở dài một hơi sau đó nhao nhao xuất thủ.
Từng chùm sáng bắn ra, trùng kích trên một rìu kia, đánh tan nó trong nháy mắt.
Đại trận Thiên Ma trực tiếp vỡ nát, âm vang rồi tán đi.
Sáu vị Đại Hồn Chủ vô cùng kinh ngạc tách ra khỏi nhau.
Chuyện này là thế nào?
Ở phía xa, Giáo Chủ Thông Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng nhất thời kích động. Những vị này xuất hiện cùng với Bộ Phương, xem ra Bộ Phương sắp đột phá được ràng buộc rồi!
Giáo Chủ Thông Thiên lại bay lên cao, tràn đầy chiến ý. Hư không bạo phát đại chiến.
Ngũ Đại Khí Linh cộng với Giáo Chủ Thông Thiên chiến với sáu Đại Hồn Chủ. Đại Hồn Chủ Lười Biếng ở phía xa chửi thề một câu.
- Phế vật!
Ầm ầm!
Hắn nhìn nửa người Hồn Thần đang dần xuất hiện ở cái khe kia, chậm rãi đứng dậy, đất trời dường như cũng ầm vang ngay thời khắc này.
Đột nhiên, Đại Hồn Chủ Lười Biếng híp híp mắt nhìn về phía Bộ Phương. Trong đôi mắt hắn tràn đầy sát ý, sau đó xuất thủ.
Một chưởng như xé tan bầu trời phóng về phía Bộ Phương.
Mà ngay tại lúc này, đôi mắt Bộ Phương vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Một ánh nhìn xé rách trời cao!
Hả?
Đại Hồn Chủ Lười Biếng híp mắt, động tác trong tay vẫn không ngừng, tiếp tục lao tới.
Sương mù tán đi, Bộ Phương hiện ra rõ ràng, một phần nguyên liệu nấu ăn màu vàng lơ lửng phía trên. Nguyên liệu nấu ăn như thế giới bao la, nhưng thế giới này như đã bị phân mảnh, gần như sụp đổ. Quả nhiên, muốn món ăn thành hình cần một chút nữa.
Đại Hồn Chủ Lười Biếng nhếch miệng, cười ha hả.
- Tên đầu bếp đáng chết… đạo hạnh không đủ rồi! Tu vi càng cao thì gặp chuyện càng phải cẩn thận, chỉ bất cẩn một chút thôi cũng thành công cốc. Ngươi đang tự tìm đường chết, tự mình hủy diệt!

Đại Hồn Chủ Lười Biếng cười lớn.
Ánh mắt Bộ Phương có chút trống rỗng. Tròng mắt tím của Tiểu Bạch lóe lên như muốn động thủ. Nhưng sau một khắc thì ánh sáng màu tím lại ảm đạm đi.
Sau đó, Tiểu Tôm vẫn luôn ghé vào vai Tiểu Bạch phun bong bóng nhất thời lắc cái đầu, mắt tròn xoay vòng, bò trên vai Tiểu Bạch. Bong bóng trong miệng không ngừng biến lớn phản chiếu thân hình Bộ Phương. Cả người hắn như nằm trong bong bóng của Tiểu Tôm vậy.
Ngay một khắc, bong bóng vỡ vụn giống như một không gian đang vặn vẹo…
Uỳnh…
Thân hình Tiểu Tôm hóa thành một tia sáng rồi phóng về phía Bộ Phương!
Về phía món ăn của Bộ Phương, cách món ăn càng lúc càng gần.
Rốt cuộc, trước ánh mắt của Tiểu Bạch, Tiểu Hồ và Đại Hồn Chủ Lười Biếng, thân hình Tiểu Tôm xông vào trước món ăn của Bộ Phương, như bị hút vào một thế giới khác.
Thân hình dần thu nhỏ, như một hòn đá rơi vào trong hồ nước, khiến cho hồ nước đang phẳng lặng vòng từng gợn sóng.
Một tia sáng dần hòa tan rồi thẩm thấu. Tiểu Tôm dần xuyên qua từng nguyên liệu nấu ăn, như không hề có chuyện gì, nhẹ nhàng như không.
Nguyên liệu nấu ăn lúc đầu bài xích lẫn nhau, tưởng như sắp sụp đổ, bây giờ đã dần dần kết nối lại giống như có một sợi dây vô hình trói buộc thành một thể hoàn chỉnh.
Món ăn tưởng như thất bại, thế mà lại có thể cứu vãn.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trong hư không, ánh mắt đang trống rỗng cuối cùng cũng có chút linh động. Hắn như đã nghĩ ra gì đó, ánh mắt phức tạp.
Trên đỉnh đầu hắn hiện lên một đóa hoa sen màu trắng, Sen Vong Tình yên tĩnh xoay tròn.
Bộ Phương nâng Sen Vong Tình lên, để lại vào thiên địa Điền Viên.
Sen Vong Tình tưởng như vô dụng của hắn, trong kiếp nạn lần này thực tế như là một lần kiểm tra tinh thần, một lần dò xét linh hồn.
Hình ảnh muôn đời chủ ký sinh xuất hiện khiến tâm trạng của Bộ Phương phức tạp tới cực điểm khiến hắn suýt nữa nghĩ con đường mình đang đi có phải là giả hay không. Nhưng trong nháy mắt tưởng như bị tiêu diệt đó rốt cuộc hắn đã nghĩ thông suốt.
Tâm như mãnh hổ, tế khứu sắc vi.
Cho dù hắn không thể tìm ra tận cùng của con đường Trù Thần nhưng tâm hắn không thể loạn, không thể mơ màng.
Không thể thiếu hùng tâm tráng chí, nhưng cũng nên nắm vững sự dịu dàng an ổn.
Món ăn của đầu bếp phải mang tới cho người ta cảm giác dịu dàng hạnh phúc an ổn. Đó mới là mục tiêu trở thành Trù Thần.
Bộ Phương thở ra một hơi, hắn đứng lên, quay người nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không khỏi gãi đầu một cái.
Có lẽ trên con đường chông gai mà Bộ Phương đang đi hắn có lệch một chút. Nhưng bây giờ hắn đã tìm về tới sơ tâm, tiếp tục tiến lên.
Trong món ăn, Tiểu Tôm đang phiêu đãng, ánh sáng chói lên.
Ánh mắt Bộ Phương quét qua, vô cùng phức tạp.
Bây giờ tất cả đã hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận