Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2066: Là ai dám động vào cây của ta! (2)

Notice: Undefined offset: 234
- Hôm nay… ta sẽ thử uy lực của Đại Thánh!
- Kiếm Ma Nhất Mạch ta! Vĩnh viễn không nhận thua!
Trương Hiên rít gào lên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn Trương Hiên hăm hở phản kháng…
Hắn ta nhếch khóe miệng.
Sau đó hắn ta lật tay vung một cái tát ra.

Bộ Phương cảm nhận được Hoàng Tuyền Đại Thánh đã xông ra ngoài.
Trong lòng hắn lập tức vui vẻ.
Thân hình bay vụt ra.
Thần niệm bao trùm lấy cả cơ thể, khiến cho Hoàng Tuyền Đại Thánh không cảm nhận được hắn.
Với tu vi của Hoàng Tuyền Đại Thánh, nếu thật sự muốn tra xét, chắc chắn có thể phát hiện ra Bộ Phương ngay lập tức.
Chẳng qua Bộ Phương dùng thần niệm bao phủ thân hình, ngăn cách khả năng Hoàng Tuyền Đại Thánh tra xét hắn.
Rất nhanh, hắn đi vào trong sơn cốc.
Sơn cốc này rất lớn.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng đang không ngừng dội lại.
Bên trong sơn cốc có một con Huyết Sắc Chúc Long thật lớn đang nằm sấp bên đó, trong miệng và mũi có tiếng hít thở nặng nề không ngừng dâng lên khiến cho cả mặt đất không khỏi chấn động.
Huyết Chúc Long!
Đây là con sủng vật thứ ba của Hoàng Tuyền Đại Thánh, thực lực vô cùng cường hãn.
Bộ Phương híp mắt nhìn qua.
Hắn cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách đáng sợ, lúc trước khi Bộ Phương đối đầu với con Chúc Long này, hắn cảm thấy mình giống như một con kiến vậy.
Mà bây giờ tuy rằng Bộ Phương cảm thấy không tuyệt vọng như vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn không có bất kỳ phần thắng nào khi đối mặt với con Chúc Long này cả.
Tu vi của con Chúc Long kia… cho dù không đạt tới Đại Thánh thì e là cũng cách cấp bậc này không xa nữa.
Cho nên Bộ Phương không đánh thức con Chúc Long đó.
Hắn đứng ở phía trên vách núi của sơn cốc mà nhướng mày, liếc mắt nhìn xung quanh.
Huyết Chúc Long nằm ở chính giữa, xung quanh nó có trồng đầy Hoàng Tuyền Thảo.
Ban đầu Bộ Phương chỉ hái một nhánh Hoàng Tuyền Thảo có phẩm chất cực cao trong sơn cốc này thôi.
Mà bây giờ hắn lại đến đây, thứ hắn cần tìm là Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo.
Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo vô cùng trân quý, muốn tìm được nó thật sự phải tiêu tốn một ít thời gian.
Bàn chân hắn giẫm lên trên mặt đất rồi phóng vụt ra trong nháy mắt.
Xẹt qua một độ cung, bay lơ lửng như một mảnh lá rụng rồi hạ xuống mặt đất.
Không hề đánh thức con Huyết Chúc Long to lớn kia.
Khò khò…
Huyết Chúc Long nằm sấp trên mặt đất mà ngáy ngủ.
Sóng khí phun ra từ trong xoang mũi tựa như một cơn lốc muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Tiểu Hồ trên lưng đã bị hơi thở của Huyết Chúc Long dọa cho sợ đến mức bám chặt lấy tóc của Bộ Phương, không dám nhúc nhích một chút nào, hai cái đuôi cũng bị kẹp xuống dưới mông.
Bộ Phương nhìn thoáng qua Tiểu Hồ, hắn giơ tay lên xoa đầu nó một cái rồi chuyển động tâm thần.
Thu Tiểu Hồ vào bên trong Điền Viên Thiên Địa, ngăn cách với uy áp của Huyết Chúc Long.
Còn hắn thì lại rón ra rón rén đi xung quanh.
Tất nhiên Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo không chỉ có một gốc.
Trong tay Hoàng Tuyền Đại Thánh mỗi ngày đều cầm một cây, chắc hẳn trong sơn sốc này cũng có một gốc.
Điều Bộ Phương cần làm là tìm kiếm.
Huyết Chúc Long ngủ rất sâu, trong miệng còn có nước miếng chảy xuôi xuống.
Bộ Phương thong thả đi lại trong sơn cốc.
Môi trường ở đây cũng không tệ.
Có một cái ao huyết sắc.
Hình như ao đó chính là ngọn nguồn của sông Hoàng Tuyền, nước Hoàng Tuyền không ngừng chảy xuôi ra.
Giống như có u hồn đang kêu rên ở bên trong.
- Bát Diệp Hoàng Tuyền Thảo… đáng tiếc, thiếu một chút nữa.
Bộ Phương nhìn Hoàng Tuyền Thảo này, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại rồi thở dài một hơi.
Bên chỗ ao đầu nguồn của sông Hoàng Tuyền cũng không có Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, chẳng lẽ trong cả sơn cốc chỉ có một gốc cây thôi sao?
Chính là gốc trong tay của Hoàng Tuyền Đại Thánh kia hả?
Bộ Phương cau mày rồi rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên, hắn đảo ánh mắt.
Dừng lên trên bụng của Huyết Chúc Long.
Bên dưới thân hình khổng lồ tựa như một ngọn núi đang nằm úp sấp kia có một gốc cây đang lắc lư, quang hoa mãnh liệt tỏa ra.
Tinh khí trong gốc cây đó nồng đậm khiến cho hô hấp của Bộ Phương bị kiềm hãm lại trong nháy mắt.
- Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo… cuối cùng cũng tìm được rồi!

Đám cường giả của Minh Ngục ngây ra.
Trương Hiên chết rồi.
Bị một cái tát của Hoàng Tuyền Đại Thánh… đánh cho chết.
Thật không ngờ tới cuối cùng ngay cả chết mà cũng nghẹn khuất như vậy.
Kiếm khí của hắn, thực lực của hắn, không khác gì một con kiến khi đứng trước mặt Hoàng Tuyền Đại Thánh cả.
- Hóa ra là đệ tử của Minh Ngục Kiếm Ma Nhất Mạch… chẳng qua, dám đánh vỡ Thạch Tượng Quỷ Vương của ta… cho dù có là Đại Thánh của Kiếm Ma Nhất Mạch đến đây thì bản Đại Thánh cũng vẫn sẽ đánh thôi!
Hoàng Tuyền Đại Thánh giơ bàn tay lên, nhìn thoáng qua cả người và kiếm đều hóa thành một đống vỡ tan của Trương Hiên mà bĩu môi.
Sau đó, hắn ta ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn đám cường giả của Minh Ngục đứng ở phía xa kia.
Một đám cường giả Minh Ngục lập tức cảm thấy dưới lòng bàn chân có một luồng khí lạnh đang dâng trào lên.
- Các ngươi đã chuẩn bị chết như thế nào chưa?
Hoàng Tuyền Đại Thánh thản nhiên nói.
Trong nhất thời, đám cường giả Minh Ngục tràn đầy hoảng sợ trong lòng.
Bỗng nhiên.
Xa xa.
Có một tiếng thét dài đột nhiên vang vọng lại.
Ngay sau đó, một đạo lưu quang phóng vụt tới, xuất hiện phía trên đỉnh đầu của cường giả Minh Ngục trong nháy mắt.
- Xin Hoàng Tuyền Đại Thánh bớt giận!
Sắc mặt của Lỗ Thành vô cùng khó coi.
Hắn không ngờ đến người dự thi của Minh Ngục lại ngu xuẩn đến mức đi trêu chọc Hoàng Tuyền Đại Thánh…
Cái người tàn độc này không kém gì những đấng tối cao trong cấm địa đâu!
- Người của Minh Khôi Nhất Mạch… ngươi cho rằng ngươi ngăn được ta sao?
Hoàng Tuyền Đại Thánh cầm một nhành cây, đôi mắt hắn hơi híp lại nhìn Lỗ Thành mà nói.
Trong lòng Lỗ Thành rét run.
Chẳng qua hắn ta chỉ là Thất Chuyển Tiểu Thánh, sao có thể đánh đồng với Hoàng Tuyền Đại Thánh được chứ, nếu hắn ta mà tát một cái thì e rằng kết cục của hắn không kém Trương Hiên là bao.
- Đại Thánh… Trương Hiên chết rồi, ngài cũng bớt giận đi thôi… đám nhóc này đến từ các tộc của Minh Ngục, nếu ngươi hạ sát thủ, chẳng lẽ muốn đắc tội với cả chín tộc của Minh Ngục sao?
Lỗ Thành vội vàng nói.
Tên hung tàn trồng đã trồng cây cỏ suốt mấy triệu năm nay ở đầu nguồn sông Hoàng Tuyền, ai dám đắc tội chứ?
- Nhưng bọn chúng làm nát Thạch Tượng Quỷ Vương của ta…
Vẻ mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh không chút cảm xúc mà nói.
- Bọn chúng dùng đồ ăn thu hút sủng vật của ta.
Lời này của Hoàng Tuyền Đại Thánh khiến cho sắc mặt của Lỗ Thành lập tức cứng lại.
Ánh mắt hắn ta sắc bén bắn về phía Lữ Dương.
Ở đây chỉ có hắn là đầu bếp.
Vẻ mặt Lữ Dương có hơi ngơ ngác.
“Ta đã làm cái gì rồi chứ?”
“Ta chả làm gì hết mà…”
- Không phải ta đâu!
Lữ Dương vội vàng lên tiếng, nếu hắn mà không giải thích, có thể Hoàng Tuyền Đại Thánh sẽ vung một cái tát tới luôn, dường như vị Đại Thánh này tát đến nghiện luôn rồi.
- Không phải ngươi? Ngươi không phải Minh Trù Nhất Mạch sao? Ở đây trừ ngươi ra… còn có ai nữa?
Lỗ Thành cau mày nói, hắn cũng muốn tin rằng không phải Lữ Dương.
Nhưng mà…
- Ta là Minh Trù… đồ ăn của ta có tỏa ra minh khí, Đại Thánh… ngươi nhìn kỹ cái bát kia đi.
Lữ Dương có hơi bất đắc dĩ mà nói.
- Trên đó… là tiên khí mà.
Hử?
Tiên khí?
Lỗ Thành sửng sốt, sau đó dường như hắn ta nhớ ra gì đó, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng ngẩn ra.
Bỗng nhiên!
Cả mặt đất đều chấn động kịch liệt!
Giật lắc mãnh liệt làm cho sắc mặt mọi người đều đại biến.
Một tiếng rồng rống vang vọng khắp chín tầng mây!
Hơi thở khủng bố tràn ngập ra giống như muốn hủy thiên diệt địa!
Đột nhiên, sắc mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh thay đổi!
- Đáng chết! Điệu hổ ly sơn?
- Là ai… ai dám ngấp nghé Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận