Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1170: Bắt người ăn que cay, cùng người tiêu trừ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đó là Tinh La Thiên Bàn, hắn ta đang tìm cơ hội để phá hủy món đồ này.
Ma Dạ bị thất thần.
Khi hắn ta định thần lại, người phía trước hắn ta đã xuất hiện bên cạnh.
Minh Vương Nhĩ Ha thờ ơ nhìn Ma Dạ, ngậm que cay hỏi:
-Ngươi đừng nói chuyện, ngươi khóc thôi.
Khóc em gái ngươi chứ khóc!
Lão tử đã bị đánh khóc một lần, còn đặc biệt muốn ta, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra trên đời này vậy?
Hai mắt Ma Dạ co rụt lại, trong lòng lại tức giận.
-Ngươi...
Bốp!
Hắn ta vừa mở miệng muốn nói chuyện, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị một cái tát cắt ngang.
Cái tát kia đập vào trên đầu Ma Dạ, khiến hắn ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Ngu ngơ, vẻ mặt đầy ngu ngơ!
Ma Dạ tỉnh táo lại, tức giận điên rồ lên, trong bốn mắt đều nổi lên hừng hực lửa giận. Ma Dạ tức giận nhìn Minh Vương Nhĩ Ha rồi nói
-Ngươi dám đánh ta?
Miệng Miêm Vương hơi động đậy, que cay lại đổi vị trí khác, hắn ta liếc mắt nhìn nhìn Ma Dạ.
Gia hỏa này có ý gì?
Chó ghẻ có thể đánh bại hắn ta, nhưng Minh Vương hắn ta thì không thể đánh?
Dựa vào cái gì mà coi trọng con chó ghẻ kia mà coi thường Minh Vương hắn?
Bốp!
Bất chấp tất cả, Minh Vương lại vung ra một cái tát.
Cái tát này thẳng tắp rơi lên trên đầu Ma Dạ, tuy rằng không mạnh lắm nhưng lại đủ để cho Ma Dạ lảo đảo lùi lại mấy bước.
Cả người Ma Dạ run lên, hắn ta giơ tay chỉ vào Minh Vương Nhĩ Ha.
Bốp, bàn tay vừa mới giơ lên đã lập tức sưng tấy vì bị đánh.
Ma Dạ tức quá.
Minh Vương Nhĩ Ha chậm rãi cất bước, trên người có một luồng khí tức trì trệ khủng khiếp.
Khí tức kia bắn ra khiến Ma Dạ không ngừng lui lại dưới sức ép của luồng khí tức này.
Khi Ma Dạ vừa lùi lại hắn ta cũng vừa muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần hắn ta chưa nói hết thì lại bị một cái tát đập vào đầu cắt ngang.
Hắn ta thật uất ức, tại sao hắn ta lại có cảm giác một tiểu hài tử lại bị một tiểu hài tử lớn hơn bắt nạt.
-Ngươi khóc hay không?
Minh Vương vung tay lên, đầu Ma Dạ như sắp sưng lên, hắn ta lùi lại mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.
-Ah! Lão tử liều mạng với ngươi! Mẹ nó, ngươi đúng là khinh người quá đáng!
Ma Dạ tức giận muốn điên, đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Mắt dọc của hắn ta mở to hết cỡ mắt, thân thể đột nhiên trồi lên từ mặt đất.
Phía trên song quyền được bao phủ bởi minh khí, hắn ta đánh trực diện lên Minh Vương Nhĩ Hạ ở phía đối diện.
Về vấn đề này, sao Minh Vương vốn dĩ không quan tâm chút nào.
Ban đầu hắn ta còn kiêng kị phép tắc của thiên đạo, dù sao hắn ta cũng bị sét đánh nhiều lần rồi.
Mà những kẻ này như Ma Dạ đã tiến vào Tiềm Long hòa toàn được che đậy từ thiên đạo, cho nên bây giờ Minh Vương có thể tùy ý thi triển tu vi, căn bản sẽ không bị sét đánh.
Minh Vương có thể tùy ý thi triển tu vi, sẽ còn sợ một tên Ma Dạ sao?
Vỗ tay một cái, song quyền của Ma Dạ bị đẩy ra, bàn tay của hắn ta run lên một cái, bộp một tiếng, lại đập vào trên đầu của Ma Dạ.
Ma Dạ đau đớn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, che đầu của mình.
Hắn ta tức đến mức ứa nước mắt.
Xoay người, sải bước và bắt đầu chạy.
Đánh không lại, hắn ta còn không thể chạy chắc?
Nhưng hắn ta đâu chạy nhanh bằng Minh Vương Nhĩ Ha đâu, ngay lập tức bị đuổi kịp, lại bị liên tục tát vào đầu...
Sợ nhất chính là không khí đột ngột im lặng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi co rụt lại.
Rõ ràng một trận chiến khốc liệt như vậy, tại sao lại chợt buồn cười như vậy.
Tất cả mọi người đều thấy đau lòng thay Ma Dạ một giây.
Bịch!
Một tiếng vang thật lớn, một lần nữa Ma Dạ bị Minh Vương Nhĩ Ha đè xuống đất. Diêm Vương vừa đánh vừa hét.
-Sao ngươi không khóc? Là do bản vương đánh quá nhẹ?
Phía xa, Bộ Phương liếc mắt nhìn, cẩu gia không khỏi lẩm bẩm một tiếng.
Cái tên ngốc này ...
Ma Dạ tức giận đến mức điên cuồng, có thể giết nhưng không thể làm nhục ...
Ầm!
Một luồng khí tức khổng lồ bắn ra từ người nó, ngay sau đó, Minh Vương Nhĩ Ha vì không chú ý mà bị luồng khí tức này hất bay.
Thân hình xoay tròn rồi đáp xuống phía xa.
Khuôn mặt của Ma Dạ tràn đầy dữ tợn, làn da của hắn chuyển sang màu xanh, trên đó có hai đường vân đang nhảy nhót vừa dữ tợn vừa huyễn hoặc.
Ma văn kia dường như muốn bùng cháy lên, khí tức trên người Ma Dạ cũng chợt kéo căng lên. Ma Dạ tức giận nói.
-Cho dù hôm nay lão tử có chết ... Ta cũng phải kéo tên khốn kiếp ngươi theo làm đệm lưng!
Hắn ta đốt cháy ma văn, bộc phát ra thực lực càng mạnh mẽ hơn, vì sự áp bức của Minh Vương Nhĩ Ha, cho nên hắn ta muốn phản kháng, nơi nào có áp bức thì sẽ có phản kháng.
Minh Vương cau mày, ngậm một que cay trong miệng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
-Đã như vậy, ngươi còn không khóc...
Bùm!
Ma văn bị thiêu cháy đến cực hạ, lóe ra ngọn lửa đen kịt, nhiệt độ của ngọn lửa cực kỳ cao khiến cho cả người Ma Dạ đều bao phủ bên trong đó, triệt để hóa thành một hỏa nhân!
Minh Vương Nhĩ Ha dửng dưng nhìn hắn ta.
Hắn ta đưa tay ra nhét hết những que cay kia vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Ừng ực một tiếng, những que cay kia đã bị nuốt hết vào bụng.
Sau đó ...
Minh Vương ngẩng đầu lên, đôi mắt đột nhiên trở nên đen kịt và sâu thẳm, sau lưng hắn ta nổi lên một bóng mờ màu đen cực lớn.
Bóng mờ cao hơn mười trượng, tràn ngập thiên minh khí…
Ngay sau đó,bóng mờ kia mở mắt ra, như thể bị xé nát một vùng trời đất. Mà Ma Dạ đã biến thành hỏa nhân đột nhiên ánh lửa có hơi ảm đạm lại vài phần.
-Cái này... cái bóng này… Uy thế như vậy… Lẽ nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận