Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1105: Đột phá (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngọc Hằng Thánh Địa, Ngọc Hằng Sơn.
Bên trong một tòa cung điện nguy nga đột nhiên vang lên một tiếng năng lượng nổ tung vang dội.
Trên dung nhan tuấn mỹ của Thánh Sư lộ vẻ tức giận, trong mắt hắn giống như có ánh sáng lưu chuyển, khí tức đáng sợ không ngừng lan tràn xung quanh thân thể hắn.
Hàng nghìn hàng vạn trận pháp đang phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, lại còn có chút xoay tròn.
Tiếp đó, bên trong trận pháp đang xoay tròn kia có vài cái đột nhiên nổ tung.
- Yến Thành đã chết… một cái phân thân của bản tôn cũng bị diệt! Thao Thiết Cốc… đây là ăn phải gan hùm mật báo rồi sao?
Dung mạo tuấn mỹ của Thánh Sư giống như phát ra hào quang, trên gương mặt lạnh như băng tràn ngập hàn ý.
Trong mũi của hắn có chân khí giống như rồng nhả ra nuốt vào, miệng mở ra từng đợt Thiên âm vang vọng.
Thánh Sư của Ngọc Hằng Thánh Địa, tu vi tuyệt đối mạnh mẽ, vô cùng cường đại.
- Thiên Quan Kiếp sắp tới, bản tôn phải chuẩn bị thật tốt, không thể vì một ít con kiến mà trong lòng rối loạn được.
Mái tóc màu vàng kim nhạt của Thánh Sư bay múa, ngay sau đó, trận pháp quanh thân hắn lại một lần nữa bắt đầu quấn quanh.
Mặc dù hắn tức giận, nhưng vẫn nén lại ngọn lửa giận trong lòng kia.
Thiên Quan Kiếp của Tiềm Long Vương Đình mới là trọng điểm mà Thánh Sư để ý.
Một hồi Thiên Quan Kiếp, một hồi mưa máu và nước mắt.
Thiên Quan Kiếp chính là chuyện tình trọng yếu của cả vương đình, thậm chí là của cả Tiềm Long Đại Lục.
Mỗi một lần Thiên Quan Kiếp hiện thế đều có vô số cường giả ngã xuống, cho dù là tồn tại siêu phàm, đạt đến giáo chủ một phương vẫn có khả năng ngã xuống trong Thiên Quan Kiếp này.
Thánh Sư cũng không dám mảy may xem thường.
Cho nên, hắn chỉ có thể trước hết ghi tạc Thao Thiết Cốc vào trong lòng.
Một ngày nào đó, hắn sẽ lấy lại danh dự, những gì còn chưa kịp làm ra vẻ kia, sẽ một lần nữa tìm về, trang hoàng đầy đủ.
Thao Thiết tửu lâu.
Mùi thơm quấn quít lan tỏa, lượn lờ ở trước mũi từng người, làm cho sắc mặt cả đám khẽ biến đổi.
Lần này, mùi thơm trôi nổi phát ra dường như có chút khác biệt với mùi đồ ăn lúc trước, giống như là có linh tính vậy.
Loại biến hóa rất nhỏ này, người bình thường không có khả năng phát giác ra được, nhưng mà bọn họ lại không giống.
Những người trong Thao Thiết tửu lâu này, mỗi ngày đều ngửi được mùi đồ ăn do Bộ Phương nấu ra, cực kỳ quen thuộc với mùi đồ ăn của hắn làm.
Biến hóa rất nhỏ gì đó đều có thể bị bọn họ nhận ra.
Sở Trường Sinh dựa vào trên ghế, một đầu đầy tóc bạc rối tung, thoải mái xõa ra, hít nhẹ một hơi, nói:
- Quả thật có chút không giống… nói sao nhỉ? Nhiều hơn một chút linh tính thì phải?
Những người còn lại vừa gật đầu vừa ăn món ăn trong tay.
Một hồi lâu sau, phía phòng bếp bên kia có một bóng dáng thon dài gầy yếu chậm rãi từ bên trong tiêu sái đi ra.
Mọi người quay đầu nhìn sang.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, kéo tay áo lên, trên cánh tay còn đọng lấm ta lấm tấm nước, trong tay hắn đang bưng một cái khay sứ thanh hoa hình dạng giống như con cá, đồ ăn trên cái khay kiểu Trung Quốc kia tản ra ánh sáng rực rỡ.
Tất cả mọi người đều tò mò, ánh mắt lập tức phát sáng.
Sở Trường Sinh cũng từ trên ghế đứng dậy, có chút tiêu sái bước tới.
Bộ Phương chính là bài danh vừa mới vượt qua top mười cuộc thi đấu tuyển chọn đầu bếp, đồ ăn mà hắn nấu ra, đương nhiên khiến cho người ta mong đợi rất nhiều.
Bộ Phương nhẹ nhàng đặt cái khay sứ Thanh Hoa lên trên bàn cơm, thở ra một hơi, trên tán của hắn cũng bắt đầu rịn ra mồ hôi tinh mịn.
Món ăn này, hoàn toàn là dùng tinh thần lực nấu nướng hoàn tất, không giống như lúc trước sử dụng chân khí nấu nướng.
Độ khó khi dùng chân khí nấu nướng nhỏ hơn dùng tinh thần lực nấu nướng rất nhiều, dùng tinh thần lực nấu nướng càng cần phải cẩn thận nắm chắc các loại nguyên liệu nấu ăn, trong khi dùng chân khí nấu nướng thì không cần.
Đây là một con ngỗng nướng sống động như thật, thịt ngỗng màu vàng, xốp giòn thơm phưng phức.
Đầu ngỗng hơi ngẩng lên, giống như muốn bay lên trời, dường như còn có nước dầu màu vàng xẹt qua trên lớp da ngỗng.
Sở Trường Sinh chắp tay, hơi cúi người, sợi tóc màu bạc rũ xuống, tò mò nhìn vào món ăn, hỏi:
- Đây gọi là món gì?
Sắc mặt Bộ Phương hơi thay đổi, giống như có chút ửng hồng.
- Món này gọi là… gọi là Ngỗng Nướng Hóa Thần đi.
Bộ Phương suy tư một hồi, cuối cùng mở miệng ra nói.
Con Đại Nga nướng này chỉ dùng tinh thần để nấu, từng miếng thịt ngỗng cực kỳ xốp giòn, bốn phía thơm nức, từng chút năng lượng tinh thần đều giống như nước hóa vào trong thịt ngỗng kia. Cho nên mới gọi là Ngỗng Nướng Hóa Thần.
- Ta có thể nếm thử không?
Sở Trường Sinh cười nói, ông ta đã biến thành thiếu niên anh tuấn, dường như càng thêm nho nhã lễ độ, khôi phục lại phần phong độ nhẹ nhàng trước kia.
Bộ Phương gật đầu:
- Được.
Sở Trường Sinh đạt được sự cho phép của Bộ Phương, lập tức vui vẻ mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ kia cười lên, lập tức làm cho ánh sáng có chút ảm đạm xuống, dùng “đẹp không sao tả xiết” tới hình dung cũng không quá đáng.
Một đôi đũa gỗ đi qua, điểm lên bàn một cái, sau đó mới duỗi ra, gắp lấy một miếng thịt ngỗng nướng xốp giòn. Thịt ngỗng nướng giống như tản ra hào quang, thu hút ánh nhìn của người khác.
Đũa kẹp lên, dưới ánh mặt trời đánh giá một phen, từng giọt dầu chảy xuôi xuống đều có quang mang phản chiếu.
Rất đẹp!
Sở Trường Sinh khen ngợi, tiếp đó cho thịt ngỗng vào trong nước tương mà Bộ Phương đã điều chế sẵn.
Thịt ngỗng màu vàng nhiễm lên nước tương đặc sệt màu nâu, lập tức trở nên thuần hậu tinh khiết, kéo theo nước tương giống như kéo ra sợi tơ.
Ừng ực!
Sở Trường Sinh nuốt một ngụm nước bọt, thật sự có chút nhịn không được bị món ăn này hấp dẫn.
Một món ăn, xem trọng đầy đủ toàn bộ sắc, hương, vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận