Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 477: Mỹ nữ trong điếm Bộ lão bản

Sau khi ăn uống no đủ, tiểu điếm bắt đầu buôn bán mỗi ngày.
Bộ Phương mở cửa thanh đồng, tiếng động kẽo kẹt nặng nề vang vọng, quanh quẩn bốn phía.
Khi đại môn mở ra, ánh mắt trời chiếu vào, tia nắng ấm dào dật bao phủ lên người Bộ Phương, khiến Bộ Phương không nhịn được nheo mắt lại.
Ngoài tiểu điếm, dòng người đã đến không ít, hiện tại cửa hàng đan dược khu vực này đều thừa dịp thời điểm quán ăn không buôn bán, nắm chắc thời gian tiêu thụ một ít đan dược.
Bởi vì tiểu điếm, giá cả đan dược của bọn họ đều đặc biệt thấp, như vậy có thể hấp dẫn không ít khách hàng tiến đến. Tuy kinh doanh khá gian nan nhưng cũng không lỗ vốn.
Đương nhiên, nhóm khách hàng đi vào khu vực này vẫn có người đơn thuần mua đan dược. Tuy hiện giờ ở Thiên Lam Thành cũng đã có một ít đồn đãi về quán ăn Vân Lam. Nhưng đại đa số người vẫn không biết, dù sao Thiên Lam Thành cũng không nhỏ, phạm vi phi thường lớn. Khu vực của quán ăn Vân Lam là khu vực của gia tộc Nam Cung. Ở Nam Cung Thành, ngoài gia tộc Nam Cung còn có rất nhiều gia tộc lớn. Giống như Lâm gia và Trương gia, còn có phủ thành chủ, cùng với một vài gia tộc nhỏ,… Những gia tộc này cùng nhau hình thành thành thị phát đạt.
Làm một quán ăn tại phạm vi nhỏ, thanh danh của quán ăn Vân Lam này kỳ thật cũng không quá lớn. So với một vài cửa hàng đan dược cao cấp, tiếng tăm không đáng nhắc tới.
Giống cửa hàng đan dược lớn nhất Thiên Lam Thành, Lưu Vân Trai. Nếu ở Thiên Lam Thành nói ra cái tên này, không ai không biết. Mà không chỉ ở Thiên Lam Thành, cho dù là trong Đan Phủ của ba Đan Thành lớn, Lưu Vân Trai vẫn là cửa hàng đan dược số một.
- Nhiệm vụ lâm thời tuyên bố: mời kí chủ trong ba tháng truyền bá tiếng tăm của quán ăn Vân Lam đến khắp Thiên Lam Thành, trở nên nổi tiếng, phần thưởng nhiệm vụ: cách làm Cung Bảo Kê Đinh.
Bộ Phương nheo mắt hưởng thụ cảm giác ánh nắng ấm áp lan tỏa trên người. Trong đầu không khỏi vang lên thanh âm nghiêm túc của hệ thống. Tại buổi sáng xinh đẹp này, hệ thống vậy mà bố trí một nhiệm vụ lâm thời, quả thực không phúc hậu đến cực điểm.
Bộ Phương chép miệng, thở ra thật sâu. Nhiệm vụ này cũng không đơn giản, thời gian ba tháng, để tiếng tăm của quán ăn Vân Lam truyền bá khắp Thiên Lam Thành, hơn nữa phải nổi tiếng… Khó khăn này, cũng không phải ở trước cửa bày bố đậu hủ thối là có thể làm được.
Bộ Phương cũng hơi cảm thấy đau đầu, quán ăn vốn đã không được coi trọng trong Thiên Lam Thành, muốn hoàn thành nhiệm vụ lâm thời kia, nghĩa là Bộ Phương phải cải tạo quán ăn Vân Lam trở thành hình tượng cửa hàng đan dược Lưu Vân Trai trong lòng mọi người…
Lượng công việc cũng không nhỏ, hơn nữa… Bộ Phương thật đúng là không có chút ý tưởng nào.
- Bộ lão bản, đây là khởi công rồi sao?
Lão bản cửa hàng đan dược gần quán ăn nhất nhìn thấy Bộ Phương mở cửa thanh đồng, cười bắt chuyện.
Bộ Phương gật đầu, rồi xoay người tiến vào trong điếm.
Lão bản cửa hàng đan dược cười híp mắt, thu vào bình ngọc đan dược trên cửa hàng đan dược, chạy như điên theo dòng người vào trong tiểu điếm.
Tuy món ăn của tiểu điếm cũng không có nhiều lắm, nhưng hương vị thật quá ngon. Hơn nữa quan trọng nhất là không ít người từng nếm thử đều phát hiện, món ăn của Bộ lão bản vậy mà có hiệu quả như đan dược. Vừa mỹ vị vừa tăng cường độ chân khí trong cơ thể. Chuyện này đối với những người này, quả thật chính là chuyện tình kỳ diệu nhất.
Bọn họ mua đan dược không phải vì tăng cường tu vi sao, hiện giờ có thể ăn mỹ thực lại còn có cơ hội tăng cường tu vi, bọn họ vì sao lại không quý trọng?
Số lượng dòng người tăng nhiều, bên trong tiểu điếm cũng dần đông như trẩy hội.
Không ít thực khách đều hưng trí vội vàng tiến lên gọi món.
Tiểu U sau khi ăn uống no đủ, tự nhiên bắt đầu công tác của nàng. Tuy nữ nhân này ăn nhiều, nhưng ít nhất cũng không ngốc, biết công việc của mình là gì. Nhưng gương mặt lạnh lùng trời sinh của nàng vẫn hấp dẫn không ít thực khách.
Hôm qua mặc dù có không ít thực khách ăn thiệt, nhưng cũng không phải tất cả thực khách đều ăn thiệt, có thực khách đã bị dung nhan tuyệt mĩ của Tiểu U dọa sợ.
Dù sao đây là một vị mỹ nữ không hề thua kém gì Nam Cung Uyển. Bọn họ làm sao không nhìn nhiều hơn một chút. Nhưng các thực khách bắt đầu truyền không ít chuyện của Tiểu U.
Biết đùa giỡn mỹ nữ phục vụ này là chuyện tình không sáng suốt, cho nên, không ít người đều dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tiểu U.
Nếu không ai đến trêu chọc nàng, Tiểu U sẽ không gây sự. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, làm tốt chuyện tình Bộ Phương bố trí mỗi ngày, sau đó có đồ ăn là được rồi. Lý tưởng của nàng thật rất đơn giản.
Mà U Minh Nữ đang dần thích ứng nơi này, cũng quen thuộc với nhân vật của mình, báo tên món ăn cũng dần lưu loát. Như thế khiến Bộ Phương hơi vừa lòng. Kinh doanh của tiểu điếm cũng dần đi vào quỹ đạo.
………
Đại viện gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Uyển mặc váy dài hồng nhạt, mái tóc màu lửa đỏ xõa ra như thác nước, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tràn ngập vẻ khó tin.
- Huynh nói lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia đã chết rồi?
Nam Cung Huyền Hạc là đầu sỏ khiến gia tộc Nam Cung rơi vào nội loạn cứ như vậy chết đi? Lúc này chỉ mới gây sự mấy ngày a?
- Không chỉ có Nam Cung Huyền Hạc, Nam Cung Huyền Ưng cũng đã chết. Nam Cung Huyền Hổ cũng bị ta phế rồi, hiện giờ gia tộc Nam Cung rốt cục đã bị ta đoạt trở lại.
Nam Cung Vô Khuyết kiêu ngạo, hất tóc.
Nam Cung Uyển kinh ngạc nhìn ca ca của mình. Nam Cung Vô Khuyết tính tình ra sao nàng tự nhiên rõ ràng, chẳng lẽ bởi vì chuyện lần này, tên hề này đã thông suốt rồi?
Vậy đây trái lại là một chuyện tốt.
- A, đúng rồi, Tiểu Uyển à, lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia không phải ban cho muội hôn ước gì sao? Muội đừng lo lắng, tên ẻo lả Mộc Trầm Phong kia đã chết trong bí cảnh rồi, muội hiện tại đã không còn hôn ước gì trói buộc nữa.
Nam Cung Vô Khuyết cười nói.
Nghe việc như vậy, đôi mắt xinh đẹp Nam Cung Uyển lóe lên.
- Thật sao? Mộc Trầm Phong đã chết rồi?
- Đúng! Bên trong bí cảnh xảy ra một chuyện, chết không ít người, ca ca muội… ô, đã trải quả vô số gian nan hiểm trở, chém giết vô số địch nhân mới có thể còn sống trở lại.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nói, lương tâm tuyệt không đau.
- Đương nhiên, muội phu cũng trợ lực ta không ít, muội phu thật sự không tồi! Muội không cân nhắc thử xem?
Muội phu? Muội phu gì?
Nam Cung Uyển ngẩn ngơ:
- Huynh nói ai chứ?
- Lão Bộ a, bộ dáng người ta không khó xem, lại biết nấu cơm, thật tốt.
Nam Cung Vô Khuyết chỉ đạo nói.
Gương mặt Nam Cung Uyển nhất thời đỏ bừng, nàng quá ngây thơ rồi, nàng làm sao lại tin tưởng tên hề Nam Cung Vô Khuyết này sẽ trở thành bình thường!
- Huynh còn nói, cẩn thận ta dùng kim may miệng huynh lại!
Nam Cung Uyển uy hiếp nói.
Sắc mặt Nam Cung Vô Khuyết cứng đờ.
Rầm rì một tiếng, Nam Cung Uyển xoay người đi về phía xa xa.
Đi trong chốc lát, giống như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, cửa hàng đan dược của muội hẳn vẫn còn chứ? Muội phải tiếp tục bán đan dược của muội.
Nam Cung Uyển lập tức lắc mông biến mất không thấy.
Nam Cung Vô Khuyết bĩu môi:
- Nha đầu khẩu thị tâm phi… bán đan dược cái gì, khẳng định đi đến chỗ Bộ lão bản ăn Phật Nhảy Tường, sẵn tiện gặp lão Bộ, chậc chậc.
- Dặn dò xuống dưới, thông báo người phụ trách các sản nghiệp đến đại lâu của gia tộc Nam Cung, mở hội nghị gia tộc.
Nhìn Nam Cung Uyển biến mất, khí chất cả người Nam Cung Vô Khuyết lập tức thay đổi, nói với thủ vệ bên cạnh.
Sắc mặt thủ vệ kia rùng mình, gật đầu lui xuống.
…….
Đại lâu gia tộc Nam Cung.
Trong phòng họp to lớn, bài trí từng cái ghế dựa dùng gỗ cổ đàn chế tác. Trên ghế có từng vị lão giả đang ngồi. Những người này đều là người phụ trách các sản nghiệp của gia tộc Nam Cung. Có khi là chấp sự gia tộc, có khi là trưởng lão gia tộc.
Nam Cung Vô Khuyết muốn ổn định gia tộc, đầu tiên phải ổn định những người này.
Nhưng Nam Cung Vô Khuyết sau khi trải qua chuyện tình kia, cũng trưởng thành rất nhiều, hơi thở cả người trầm ổn không ít.
Không ít trưởng lão nhìn Nam Cung Vô Khuyết cũng run sợ. Những người này vẫn cảm thấy hội nghị lần này không phải chuyện tốt gì. Trong bọn họ không ít người đều biết thù hận giữa Nam Cung Vô Khuyết và ba huynh đệ Nam Cung Huyền Hạc. Bọn họ không ít người đều từng trợ lực cho Nam Cung Huyền Hạc.
Cho nên bọn họ tự nhiên không yên lòng.
Tuy bọn họ cảm thấy Nam Cung Vô Khuyết không dám động đến bọn họ. Dù sao bọn họ cũng nắm giữ sản nghiệp của gia tộc Nam Cung, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn quanh toàn trường, đợi tất cả mọi người đều đến đông đủ, dựa nghiêng lên ghế, ánh mắt lạnh như băng.
- Thời điểm lúc trước Nam Cung Huyền Hạc rút đi thiên địa huyền hỏa trong cơ thể ta, các ngươi hẳn đều ở tại hiện trường phải không.
Quả nhiên, đám người gia tộc Nam Cung nhất thời sợ run, sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coi.
- Các ngươi hẳn là biết, ta phế đi Nam Cung Huyền Hổ, lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia cũng chết trong bí cảnh… Gia tộc Nam cung hiện giờ chính do ta làm chủ, có ai không phục sao?
Không ai đứng ra, dù sao Nam Cung Vô Khuyết cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
- Các ngươi đều thừa nhận ta là người làm chủ gia tộc Nam Cung, vậy… ta hôm nay phải tính sổ đàng hoàng.
Chân khí mạnh mẽ dâng trào từ trên người Nam Cung Vô Khuyết, hai sợi xiềng xích lay động phía sau hắn.
Uy lực áp chế thiên đại lan tỏa, khiến tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.
Thủ vệ nhảy vào trong đại sảnh, kiếm phong lạnh như băng khiến trái tim mỗi vị trưởng lão đều cảm thấy băng giá.
Nam Cung Vô Khuyết… thật sự trưởng thành rồi.
………
Nam Cung Uyển đi đến trước quán ăn Vân Lam, kinh doanh của cửa hàng đan dược cả con đường này vẫn quạnh quẽ như trước.
Điểm ấy không hề biến hóa sau khi nàng biến mất lâu như vậy. Kinh doanh của những cửa hàng đan dược này hẳn đều do quán ăn đoạt đi. Tay nghề của Bộ lão bản quả nhiên kinh người.
Nhớ tới Phật Nhảy Tường Bộ lão bản nấu, Nam Cung Uyển cảm thấy hơi tham lam. Hương vị của Phật Nhảy Tường kia thật sự quá ngon, có thể khiến tu vi của nàng không ngừng tăng lên.
Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, đồng thời thưởng thức mỹ thực, còn có thể tu luyện. Quả thực là việc vẹn toàn đôi bên.
Nàng đi đến cửa hàng đan dược của mình, bởi vì lâu quá không quản lý, cửa hàng của nàng trông hơi rách nát, thậm chí phủ một tầng tro bụi thật dày.
Nàng giơ bàn tay lên, tro bụi đầy trơi.
Nam Cung Uyển ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy hơi khó chịu.
- Quên đi… vẫn là nên vào buổi tối tìm người tới dọn dẹp, hiện tại trước hết đi đến chỗ Bộ lão bản ăn cơm.
Nam Cung Uyển phất mái tóc đỏ rực, đùi đẹp thon dài thẳng tắp bước ra, đi đến quán ăn của Bộ lão bản.
Bởi vì Nam Cung Uyển đến hơi trễ, cho nên thực khách đã ít đi, không ít thực khách đều ăn uống no đủ, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
- Chậc chậc… mỹ nữ cao lãnh trong quán ăn của Bộ lão bản thật xinh đẹp! Chưa bao giờ gặp nữ nhân đẹp như vậy…
- Nói bậy bạ cái gì? Nam Cung nữ thần của chúng ta kỳ thật cũng không kém!
- Ngươi hiểu cái đầu? Khí chất của Nam Cung nữ thần kém hơn mỹ nữ của Bộ lão bản kia rất nhiều!
……
Các thực khách xung quanh nghị luận, khiến thân hình Nam Cung Uyển cứng đờ.
Đôi môi mỏng dưới khăn che khẽ cong lên, nhếch lên vòng cung đầy lãnh ngạo.
- Mỹ nữ của Bộ lão bản? Có chút thú vị… ta thật muốn gặp gỡ thử.
----------oOo----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận