Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1949: Lột đồ không có chút thú vị nào cả (1)

Đinh béo thích ăn uống, hơn nữa còn thích ăn các loại món ngon.
Hắn ta đã từng đi qua tộc địa của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch chỉ vì một phần mỹ thực, thậm chí có thể tiêu phí nguyên liệu nấu ăn vô giá để đổi lấy.
Trong mắt Đinh béo, nếu đời người mà không có ăn, vậy cũng không có một chút niềm vui nào cả.
Đời người ngoại trừ kiếm tiền ra thì còn có mỹ thực và phương xa nữa.
Cơ duyên trùng hợp, Đinh béo biết tới Tiên Trù Giới, sau khi Minh Ngục và Tiên Trù Giới khai thông ra thương lộ, điều đầu tiên là hắn ta bước vào Tiên Trù Giới.
Đương nhiên là né thời gian giao dịch bình thường của thương nhân.
Phần lớn thời gian, Đinh béo đều tìm đồ ăn ở Tiên Trù Giới cả.
Tiên Trù Giới không hổ là thánh địa thực phẩm không kém gì Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, mỹ thực ở đây quả thực là rực rỡ muôn màu, đủ loại đầu bếp có trù nghệ cao siêu, làm cho Đinh béo không hiểu sao vô cùng hưng phấn.
Chẳng qua thì tìm kiếm nhiều ngày, sau khi so sánh qua lại, Đinh béo đã biết đến một tiểu điếm từ trong miệng của người dân Tiên Trù Giới.
Đó chính là nơi được gọi là tửu lâu của tiểu điếm Tiên Trù này…
Sau khi hắn ta bước vào trong tiệm ăn, vậy mà đầu bếp lại là một đứa bé bảy tám tuổi.
Ông chủ của tửu lâu cũng không có ở đây.
Điều này làm cho Đinh béo cảm thấy vô cùng kỳ quái và ngờ vực.
Hắn ta tin tưởng mỹ thực, cũng thích mỹ thực, nhưng… đồ ăn mà một đứa nhóc bảy tuổi nấu ra thật sự có thể đả động hắn, có thể hấp dẫn hắn ta sao?
Đây mới là điều làm hắn ta không xác định được, mỹ thực không ngon, nếu vào bụng rồi sẽ giống như ăn bã cám vậy, làm cho người ta khó chịu cả người.
Cho nên, Đinh béo đã giao hẹn với Hi Hi.
Nếu Hi Hi có thể nấu ra Cửu Dương Khai Hoa chinh phục được hắn ta, vậy hắn sẽ cho Hi Hi một cuốn sách dạy nấu ăn, là cuốn sách mà hắn ta đã tốn một số tiền lớn đổi lấy từ trong Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch đó, hơn nữa còn toàn quyền cung cấp nguyên liệu cho Hi Hi nấu nướng, chỉ vì mỹ thực trong miệng thôi.
Chỉ có điều, Đinh béo vừa mới đi tới Tiên Trù tửu lâu, không hề ngửi thấy mùi của Cửu Dương Khai Hoa, mà lại có một cỗ mùi thịt nồng đậm và đậm đà đến tận đáy lòng làm cho hắn ta hoàn toàn say mê.
Đó là canh xương, không giống với canh thịt bình thường, vật đại bổ đó!
Trong hương thơm nhàn nhạt tràn ngập còn có thể cảm nhận được sự tôn quý và vô thượng của xương cốt được mang ra hầm.
Một bát canh như vậy, tuyệt đối vô cùng hấp dẫn!
Chỉ có điều, dường như tên lão bản của tửu lâu kia không phải quá hoan nghênh hắn.
- Huynh đệ, ở đây không phải còn nhiều canh như vậy sao? Cho một bát đi nào… có đồ tốt cần mọi người chia sẻ cùng nhau.
Đinh béo nhếch miệng mà nói, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ Oa được đặt trên bàn kia, nước miếng trong miệng không ngừng chảy xuống.
- Ta có tiền, ta có thể mua, tiên tinh đúng không… ra giá đi.
Dường như Đinh béo nghĩ tới gì đó, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Phương rồi nháy mắt ra hiệu mà nói.
Thịt béo khắp cả người hắn ta đều rung lên.
Chỉ có điều, đáp lại hắn ta chỉ có vẻ mặt không chút cảm xúc của Bộ Phương.
Đám người Tiểu U liếc mắt nhìn Đinh béo một cái, sau đó chuyển ánh mắt đi.
Bộ Phương không cho ăn, ai cũng đừng hòng ăn.
Tiểu U bĩu môi.
Sau đó, nàng bê bát canh nóng hầm hập, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tiến đến gần bát.
Ừng ực…
Bên mép bát sứ thanh hoa cũng bởi vì canh thịt mà bốc lên một ít hơi nóng.
Đôi môi đỏ mọng chạm lên phía trên, cảm giác ấm áp làm cho tinh thần người ta cũng run lên.
Mùi thơm của canh thịt lan tỏa ra, không ngừng thẩm thấu vào bên trong da thịt.
Một tiếng ừng ực vang lên.
Ngụm canh đầu tiên trào vào trong miệng.
Bên ngoài canh có một lớp dầu mỡ bao trùm, lớp mỡ này nhạt mà không ngấy, cuốn với nước canh cùng chảy vào trong miệng.
Cho nên vòng hoa bên trên nước canh cũng thay đổi.
Vừa vào miệng, hàng loạt hạt tinh khí lập tức khuếch tán ra.
Nước canh có màu nâu nhạt, được dùng nhiều loại tiên dược cùng với xương kỳ lân để nấu.
Thẩm thấu hết tinh hoa bên trong xương kỳ lân, dung hợp vào trong canh.
Bên trong nước canh có tinh túy của xương kỳ lân, cũng có tinh hoa của vỏ cây linh chi, cùng với hàng loạt dược tính thẩm thấu ra từ bên trong tiên dược.
Nói đây là một bát linh dược cũng không đủ.
Nhưng càng nhiều hơn thì đây vẫn là một bát canh thịt.
Uống canh thịt làm dạ dày người ta ấm lên.
Nước canh đậm đà, vị mặn vừa đủ, hơn nữa mùi vị của tiên dược này khiến cho bát canh giống như một món bảo vật vậy.
Tiểu U uống một ngụm.
Giống như có một luồng nhiệt chảy vào trong miệng, không ngừng trôi tuột từ trên yết hầu xuống, làm cho sự lạnh lẽo khắp người cũng dần dần tán đi, quét sạch sự mệt mỏi toàn thân.
Đặc biệt, năng lượng ẩn chứa bên trong nước canh không ngừng làm dịu thân thể, khiến cho dường như cả người đều tản mát ra quang hoa vậy.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tiểu U đột nhiên trở nên hồng nhuận lên dưới một khắc này.
Lúc này, dường như Trớ Chú Chi Xà vốn điên cuồng đã trở nên tĩnh lặng, dần dần lâm vào giấc ngủ say một lần nữa.
Mái tóc màu xanh khói của Tiểu U trở nên đen đi một chút.
Dường như hiệu quả của một bát canh thịt này cũng không tệ.
Tiểu U thở nhẹ một ngụm khí nóng, đôi mắt nàng cũng có hơi mơ màng.
Nàng yêu thích không buông tay mà bê bát canh ấm nóng.
Cái đầu lắc lư, thổi tan hơi nóng bên trên nước canh đi.
Sau khi thổi thì thở dài một tiếng, lại uống một ngụm canh nữa.
Chẹp chẹp miệng, khí nóng bay ra.
Ngon thật!
Trong lòng Tiểu U nghĩ.
Nếu mỗi ngày đều có thể uống một bát canh nóng làm ấm bụng như vậy, vậy phải hạnh phúc đến mức nào chứ.
Hi Hi cũng đang cầm bát canh, nàng càng hiểu được sự trân quý của bát canh này hơn Tiểu U nữa.
Lúc trước Bộ Phương nấu ăn, những sợi tinh thần kia đã đàn ra một khúc nhạc động lòng người, làm cho đến bây giờ Hi Hi vẫn còn trầm mê.
Trù nghệ của Bộ đạo sư khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc, thế nên nàng mang theo một loại tâm lý sùng kính mà thưởng thức bát cacnh này.
Một ngụm canh trôi xuống bụng, ánh mắt của Hi Hi cũng nheo lại, chìm đắm bên trong canh thịt đậm đà.
Ừng ực.
Đinh béo nhìn mà nuốt nuốt nước miếng.
Với kinh nghiệm đã từng ăn rất nhiều thực phẩm của hắn, chỉ có mỗi mùi thơm của canh tỏa ra là đã biết bát canh này ngon cỡ nào rồi!
Nhưng mà, một bát canh như vậy mà hắn ta lại không thể ăn được!
Đây mới là điều khiến cho người ta khó chịu này!
- Huynh đệ… một vạn tiên tinh một bát canh được không? Tiên tinh cũng không phải vấn đề!
Trong lòng tên Đinh béo kia ngứa ngáy.
Chẳng qua thì Bộ Phương vẫn mang vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn ta.
Từ chối không chút do dự nào.
Sau khi cự tuyệt Đinh béo xong.
Bộ Phương còn thuận tiện lấy một cái bát ra múc cho bản thân một bát canh.
Ừng ực ừng ực.
Bộ Phương cũng cầm bát bắt đầu ăn.
Nước canh nóng bỏng, dầu mỡ nóng hổi, trái tim nóng hầm hập.
Một bát canh nóng hôi hổi xuống bụng, toàn thân đều cảm giác như được bao phủ bên trong lò sưởi ấm áp vậy.
Bộ Phương rất hài lòng.
Quả nhiên xương kỳ lân không tầm thường, chuyến đi Thâm Uyên lần này rất đáng giá.
Đinh béo thấy Bộ Phương uống canh một cách ngon miệng, hắn ta cuống cuồng trong lòng.
Giống như có một thanh đao đang cắt xẻo thịt béo trên người hắn ta xuống vậy.
- Cho một bát đi, đại ca!
Đinh béo muốn khóc, còn thiếu điều quỳ xuống đất nữa thôi.
Hắn ta vì một món mỹ thực mà không sợ hãi gì cả.
Một cỗ mùi rượu nồng đậm truyền đến từ bên ngoài cửa.
- Hử? Đây là mùi của Thâm Uyên Ma Tửu tám trăm năm đó sao?!
Đinh béo bị thịt béo chồng chất dường như không còn nhìn thấy mũi đâu làm kích thích một trận.
Hắn ta đã đoán ra lai lịch của mùi rượu này.
Ngay lập tức làm hắn ta kinh ngạc không thôi.
Thâm Uyên Ma Tửu tám trăm năm, đây là vô giá đó…
Trong tửu lâu này còn có mùi rượu này nữa sao?
Bộ Phương cũng là khịt mũi một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lập tức nhìn thấy một con hắc cẩu vác một cái đùi lớn chậm rãi sải bước chân chạy vào.
- Cẩu gia?
Bộ Phương nhìn thấy con hắc cẩu kia, hắn không khỏi lên tiếng nói.
Ánh mắt của đám người Hi Hi, Tiểu Hoa, Tiểu U phát ra quang hoa mà rơi lên trên người Cẩu gia.
Đinh béo nhìn thấy con chó này thì thịt béo cả người cũng run lên.
Con chó này chắc chắn không tầm thường.
Cẩu gia sải bước chân, nấc lên một cái, trên khuôn mặt đen thui có vết đỏ ửng không nhìn rõ được.
Hắn ta bước vào tửu lâu.
Cái mũi của Cẩu gia khịt khịt một cái, tất nhiên là đã ngửi thấy mùi thơm của canh thịt rồi.
Bên trong canh thịt kia còn có hương vị quen thuộc của xương kỳ lân nữa.
Cẩu gia vung móng vuốt lên.
Hắn ta lập tức khiêng chiếc đùi kỳ lân trên vai rồi bổ nhào về phía Bộ Phương.
- Bộ Phương tiểu tử, Cẩu gia còn mang lễ vật về cho ngươi đây!
Cẩu gia một bên vừa nấc cục vừa nói.
Cho dù là mùi rượu có tỏa ra từ trong tiếng nấc nhưng nó cũng vẫn đậm đà và ngất ngây vô tận.
Bộ Phương cảm khái, cho dù có là rượu Hoàng Tuyền Nại Hà thì cũng không thể so được với Thâm Uyên Ma Tửu tám trăm năm này đâu.
Đây là Bộ Phương lần đầu tiên thấy được rượu cao cấp nhất, đáng tiếc hắn vẫn chưa có cơ hội nếm thử.
- Đây là rượu ngon cao cấp nhất của Thâm Uyên, rượu đứng đầu cả Minh Khư Đại Địa đó!
Đinh béo đưa ánh nhìn kỳ lạ về phía Cẩu gia mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận