Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1644: Người quen, Ma Chủ mạnh nhất! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thái đao được khảm một viên đá quý giống như một trái tim đột nhiên giơ lên đặt ngang cổ của vị Tiên Trù này.
Hơi thở của cái chết nhẹ nhàng quấn quanh trên đó.
Người áo đen cười nói:
- Ta là một người rất chịu bàn luận đạo lý… Ngoan ngoãn trù đấu, nếu không ta cũng không ngại tiễn ngươi đi chết. Trù đấu hoặc là chết, ngươi chọn một cái đi.
Vị Tiên Trù này còn có thể từ chối như thế nào nữa chứ?
Hắn ta đành phải chấp nhận trù đấu.
Người áo đen rất hài lòng mà gật đầu.
...
Một góc không gian Tiên Thụ.
Một kết giới màu máu đang chuyển động, phía trên kết giới có màu đen nhánh đang lượn lờ.
Bên trong kết giới có một tiếng nổ vang lên làm không gian liên tục chấn động.
Ánh đao màu đen nhánh tràn ngập toàn bộ kết giới.
Hai bóng người ngay lập tức bị ép vào một góc của kết giới.
Bùm bùm!
Một luồng ánh đao nghiêng rơi xuống đất, mặt đất đột nhiên vỡ vụn, đá vụn bay tứ tung.
Ào ào!
Từng viên đá nứt ra trông giống như sao băng bay nhanh vụt qua.
Lục Thành chủ cầm một cái bát sắt trong tay. Hắn ta đặt bát ở trước người phá tan từng luồng đao khí màu đen.
Nhưng mỗi một lần bắn phá hắn ta đều không thể không lui về phía sau một bước.
Ngưu Thành chủ thì lại cầm một cái nồi màu đen trong tay rồi đập mạnh cái nồi đen này phá tan đao khí!
Ngưu Thành chủ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phong Quan Trường chết tiệt… dám giết lão nương à!”
Hắn ta nhéo mạnh ngón tay, cái bình màu đen kia ngay lập tức quét qua cơ thể hắn ta rồi không ngừng bắn cho đao khí vung ra.
Ánh mắt Phong Thành chủ thờ ơ, ông ta nói:
- Ta cũng muốn xem thử các ngươi có thể ngăn cản bao lâu…
Vù…
Đao khí màu đen nhánh lan tràn ra rồi lập tức biến thành một luồng đao khí khổng lồ chém xuống.
Phong Thành chủ khẽ quát:
- Sát Cẩu Đao Pháp!
- Ngăn lại cho ta!
Sắc mặt của Ngưu Thành chủ thay đổi, cả hai tay của hắn ta đều đồng thời kết ấn rồi hướng về phía trước một ngón tay.
Chiếc nồi đen cứ như muốn đập vỡ hư không mà va chạm với đao khí màu đen khổng lồ kia.
Ào ào…
Sắc mặt của Ngưu Thành chủ đột nhiên thay đổi!
Hắn ta thế mà có chút không chống đỡ nổi một đao này mà phải dần dần lùi về phía sau!
Bùm!
Chiếc nồi đen bị đập trở lại rơi xuống dưới chân hắn ta, mà trên chiếc nồi đen đó lại xuất hiện một vết dao…
Ngưu Thành chủ nhẹ nhàng thở ra một hơi ôm ngực của bản thân, hắn ta nói:
- Không hổ là tông sư thịt chó… Sát Cẩu Đao Pháp, quả nhiên uy lực rất mạnh mẽ!
Sắc mặt của Lục Thành chủ vô cùng nghiêm trọng và nghiêm túc, hắn ta nói:
- Lần này chúng ta phải cùng nhau ra tay rồi. Phong Quan Trường là người mạnh nhất trong năm vị thành chủ chúng ta, ngươi và ta mà cứ đánh riêng lẻ thì chắc chắn đánh không lại ông ta.
Ngưu Thành chủ liếc Lục Thành chủ mặc bộ đồ trắng một cái, hắn ta vươn tay chống lưng nói:
- Hừ… Lão nương đành phải miễn cưỡng ra tay cùng với tên họ Lục nhà ngươi vậy!
Hai người bọn họ quyết định hợp tác với nhau.
Ngay sau đó hai người bọn họ lần lượt bay lên cao.
Ngưu Thành chủ cầm chiếc nồi đen kia còn Lục Thành chủ lại cầm chiếc bát đen.
Hai người đồng thời đánh xuống.
Chiếc nồi đen không ngừng biến lớn cho đến cuối cùng biến thành quái vật khổng lồ chắn ngang hư không!
Chiếc bát sắt cũng đang xoay tròn, một sức hút khủng khiếp phun ra từ nó.
Nồi màu đen và bát màu đen cùng lúc đập về phía Phong Quan Trường đang cầm thái đao lơ lửng giữa hư không.
Phong Quan Trường cười lạnh lùng.
Ông ta lại đột nhiên chém ra thái đao lần nữa.
Bỗng nhiên sắc mặt của ông ta đột ngột thay đổi.
Bởi vì dáng người của Lục Thành chủ không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt Phong Quan.
Phong Quan Trường khẽ quát một tiếng:
- Ngươi muốn chết à?
Nhưng khi ông ta vừa muốn chém thái đao ra thì đột nhiên lại dừng lại.
Ở phía sau ông ta, Ngưu Thành chủ véo tay cũng xuất hiện.
Hai người bọn họ đồng thời đạp về phía Phong Quan Trường.
Bọn họ ép cho Phong Quan Trường không thể tiến cũng không thể lùi!
Dù sao cũng là hai vị thành chủ, nếu hai người bọn họ thật sự nghiêm túc hợp tác thì đúng là Phong Quan Trường cũng khó mà đánh lại.
Ông ta nắm thái đao xoay người một vòng.
Đao phong đột nhiên gào thét bay ra.
Ngưu Thành chủ ngay lập tức bị lực đánh đáng sợ này bắn cho bật ra!
- Hừ! Họ Lục… Đánh ông ta thật mạnh vào cho lão nương!
Sắc mặt Ngưu Thành chủ tái nhợt. Hắn ta bị đánh bay rơi từ hư không nhanh chóng thẳng xuống dưới đất.
Nhưng kể cả lúc bị ném xuống đất hắn ta cũng phải duy trì một tư thế thanh lịch.
Rầm rầm một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất, mặt đất nổ tung.
Ánh mắt của Lục Thành chủ sáng lên như ngọn đuốc. Hắn ta nhanh chóng đấm ra một đấm, bát sắt bay nhanh rơi vào trong tay hắn ta rồi chụp vào mặt Phong Quan Trường.
Hư không đang không ngừng vỡ tan dưới sức mạnh của cái bát này!
Trong mắt Lục Thành chủ lóe lên một tia sáng:
- Nhận lấy cái chết đi! Phong Quan Trường!
Một chiếc áo choàng màu trắng liên tục bay lơ lửng trong không trung.
Bỗng nhiên.
Sắc mặt của Lục Thành chủ bỗng trở nên cứng ngắc, hai mắt co rút lại thật chặt, hắn ta cảm thấy không thể tin nổi.
Bởi vì ở trong mắt hắn ta.
Vẻ ngoài của Phong Quan Trường đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lật đất.
Mái tóc đen nhánh biến thành màu trắng đục, làn da cũng lập tức biến hoàn toàn thành màu đen.
Đôi mắt đỏ đậm, quanh người ông ta đều quanh quẩn Minh Khí màu đen.
Bùm!!
Chiếc bát đen chụp vào ông ta.
Đột nhiên Phong Quan Trường sau khi biến hình túm lấy cái bát.
Phong Quan Trường túm được cái bát thì thờ ơ nói, giọng nói của ông ta cũng trở nên khàn khàn:
- Thật sự không làm gì được với các ngươi mà… Cuối cùng vẫn phải bại lộ rồi.
Năm ngón tay đột nhiên dùng sức một chút.
Sau đó… Dưới tiếng hít ngược của Lục Thành chủ, chiếc bát màu đen là Tiên Cụ cực phẩm bị bóp cho biến dạng…
Tiên Khí ở trên đó bị bóp đến biến mất!
...
Vù…
Bộ Phương cảm giác được Trù Đạo chi tâm của bản thân càng ngày càng ngưng trệ.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía nơi xa.
Nơi đó, ở phía trên bầu trời có một bóng người đang lơ lửng trên không, hai tay ôm ngang trước ngực thờ ơ nhìn xuống.
Đôi mắt hắn ta sáng như ngọn đuốc nhìn thẳng vào Bộ Phương. Áo choàng đen đang tung bay phất phới trong gió.
Phần phật một tiếng.
Gió đột nhiên thổi dữ dội làm thổi bay chiếc mũ của người áo choàng đen khổng lồ kia.
Mũ rơi xuống làm lộ ra một khuôn mặt mà Bộ Phương rất quen thuộc.
Ma Chủ mạnh nhất hai tay ôm ngực nhếch mép nói:
- Con người… Đã lâu không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận