Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 930: Thu phục được linh hồn Bạch Thao Thiết (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn cảm giác khí lực trên cánh tay dường như biến lớn hơn rất nhiều.
Thực lực thuần túy hiện tại của hắn đã đạt tới trạng thái vô cùng đáng sợ, ít nhất ... nó vượt xa so với lực lượng mà thân thể Thần Thể Cảnh đỉnh phong có thể đạt được.
Một tay kéo theo thân thể Bạch Thao Thiết, Bộ Phương liếc mắt một chút rồi mạnh tay ném đi, một vầng sáng lập loè...
Thân thể Bạch Thao Thiết biến mất không thấy tăm hơi, bị Bộ Phương nhét vào trong túi không gian hệ thống.
...
Phía trên không trung.
Một trận mưa gió biến sắc.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dường như có một con mắt vô hình tại phía trên vòm trời nhìn xuống tất cả những gì đang xảy ra.
Đôi mắt thấy được một màn Bạch Thao Thiết chết thảm, chứng kiến hình ảnh Bạch Thao Thiết bị Bộ Phương thu vào bên trong túi không gian hệ thống, trong đôi mắt ở đằng kia lập tức hiển hiện một cỗ phẫn nộ.
- Cái tên Bạch Thao Thiết Cái phế vật này, ngay cả chuyện này cũng không thể làm tốt được. Ta muốn cho ngươi tiến hóa, nhưng ngươi không có cái mệnh để hưởng phúc phận này.
- Phế vật.
Một giọng nói lạnh nhạt mang theo giận dỗi đột nhiên khuếch tán.
Rất nhiều người tâm tư mẫn cảm đều cảnh giác, Bộ Phương thậm chí còn hơi sững sờ, hắn tựa hồ nghe được có người đang nói hắn đẹp trai, nhưng quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía lại không phát hiện ra là ai.
Sở Trường Sinh hít sâu một hơi, ánh mắt như điện nhìn thẳng phía trên vòm trời, ở đằng kia, ông ta thấy được một bóng hình đôi mắt đang chậm rãi tán đi.
Thủ đoạn kiểu này... Lại dường như khiến ông ta cảm thấy có vài phần quen thuộc!
Nhưng ông ta thật sự nghĩ không ra là thủ đoạn của người nào, dù sao cũng già rồi mà...
Sở Trường Sinh không hề để ý tới nữa, thở dài một hơi, lắc đầu tập trung lực chú ý vào trên người Bộ Phương.
Linh hồn Bạch Thao Thiết cũng bị tiểu tử này bắt cóc rồi hả?
Cái này... Ánh mắt Sở Trường Sinh nhìn Bộ Phương càng ngày càng trở nên... Quỷ dị.
Ánh mắt kia khiến lỗ chân lông trên người Bộ Phương đều hơi hơi giãn ra.
Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình? Bộ Phương mặt không biểu tình thế nhưng mà trong lòng thì có phần nghi hoặc.
- Tất cả giải tán đi. Hôm nay đến đây là kết thúc buôn bán, ngày mai buôn bán như thường lệ.
Bộ Phương đi vài bước rồi tựa hồ nhớ ra cái gì đó. Quay đầu nhìn về phía một đám người chung quanh đang nhìn trộm, nói ra.
Người ở xung quanh lập tức sững sờ, sau đó ầm ầm giải tán đi hết.
Bọn họ biết rõ Bộ lão bản là đang hạ lệnh tiễn khách rồi.
Bộ lão bản chính là tồn tại khủng bố có thể hành hạ tồn tại Thần Hồn Cảnh đến chết đó...
Trong không khí còn tràn ngập mùi máu tanh, chủ nhân của mùi máu tanh kia... Thế mà lại là một vị cường giả cảnh giới thất bậc Hồn Thê, cường giả loại này bọn họ ngày bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới, hôm nay thế nhưng lại đã bị giết chết ở ngay trước mặt của bọn họ.
Còn có con cự thú kia, tuy rằng bọn họ không biết con thú khổng lồ kia là cái gì, nhưng dáng vẻ cực kỳ thô bạo ngang ngược kia đã khiến bọn họ khiếp sợ, tuyệt đối là vật phi phàm.
Đáng tiếc, vẫn là chết rồi, sống sờ sờ bị Cẩu Gia dùng móng vuốt đập chết!
Tất cả mọi người có chút đau lòng cho con Cự Thú kia, trêu chọc ai không trêu, lại đi chọc ngay Cẩu Gia...
Hôm nay lại biến thành nguyên liệu nấu ăn trong tay Bộ lão bản.
Rất nhiều người thở dài, trong mắt tiếc nuối vạn phần vì không có cơ hội thưởng thức đồ ăn Bộ lão bản nấu từ thịt Cự Thú kia, thật là quá đáng tiếc.
Với thực lực của con Cự Thú kia thì linh khí ẩn chứa trong chất thịt chắc chắn cực nhiều và sức quyến rũ đó cũng đủ khiến người ta điên đảo rồi!
- Đi vào trong tiểu điếm rồi nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh, thản nhiên nói.
Nói xong đi đến trong tiểu điếm.
Bành một tiếng, cánh cửa đồng đột ngột đóng lại.
Khu vực bốn phía xung quanh rách nát, và chỉ có Vân Lam Tửu Lâu ở giữa là nguyên vẹn không tổn hao gì.
Gió đìu hiu thổi qua, cuốn theo bão cát bị nghiền nát trong phế tích.
Trên mặt đất chỉ còn sót lại một số xác chết tan nát cùng vết máu đỏ thẫm.
Trận pháp mặt đất từ từ vặn vẹo chuyển động, bắt đầu sửa chữa mặt đất.
Phía trên vòm trời, đôi mắt mơ hồ lại lần nữa hiển hiện ra.
Đôi mắt này nhìn chằm chằm vào Vân Lam Tửu Lâu... Thâm thúy không thể diễn tả.
...
Trong tửu lâu.
Nam Cung Vô Khuyết toàn thân hư thoát ngồi ở trên mặt ghế, hai chân dạng ra, mệt nhọc không thôi.
Thương thế trên người Lạc Đan Thanh đã ngừng lại, dù sao cũng là cường giả thần hồn, tố chất thân thể cường hãn, đủ để hắn chống đỡ trở về.
Tiểu U yên tĩnh ngồi ở một bên, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Sở Trường Sinh hiếu kỳ đánh giá tửu lâu, trên mặt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.
Tiểu Nha lúc này đang đuổi theo Tiểu Bát chạy tới chạy lui trong tửu lâu, trong miệng không ngừng cười khúc khích.
Bộ dáng vẻ mặt Tiểu Bát kỳ lạ, vung chân ra cũng cười ha ha không ngừng.
Tiểu Bạch đã về tới và đứng sừng sững trước cửa phòng bếp, đôi mắt máy móc không ngừng lập loè.
Những người này đều đang chờ đợi Bộ Phương nấu nướng thịt Thao Thiết, muốn ăn một bữa no say.
Mà Bộ Phương cũng không có từ chối bọn họ, một con Bạch Thao Thiết khổng lồ như vậy, mọi người cùng nhau ăn cũng không quá đáng.
Nhưng Bộ Phương cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người đi vào bếp dưới ánh mắt đầy mong đợi của mọi người.
Chuẩn bị bắt đầu nấu nướng... thịt Thao Thiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận