Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1442: Đồng Trình huynh, cùng nhau ăn chứ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cả bốn người đều sửng sốt.
Nói rất có đạo lý, bọn họ thế nhưng không có lời gì để nói.
Vẻ mặt Mục Lưu Nhi hơi kỳ quái, nàng ta không nói gì thêm mà cầm đũa lên gắp một miếng đậu phụ trước.
Nước sốt màu đen sền sệt chảy dọc xuôi theo miếng đậu phụ.
Mục Lưu Nhi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nàng ta há to miệng nhét miếng đậu phụ vào trong miệng.
Hiên Viên Tuyền mở to hai mắt, cả mặt đều viết lên mấy chữ không thể tin được.
Ừm?
Mục Lưu Nhi vốn tưởng rằng sẽ có một mùi hôi thối làm người ta phải buồn nôn xộc vào miệng, nhưng nàng ta lại không ngờ tới, miếng đậu phụ vừa cho vào miệng là vô cùng trơn trượt và mềm mại, thứ bộc phát ra ngay lập tức là một mùi hương thơm nức mũi.
Nó thực sự rất thơm, mùi hương này dường như lan tỏa ra khắp trong miệng và ngay lập tức chảy xuôi khắp cơ thể nàng ta.
Một cảm giác khiến tinh thần nàng ta trở nên minh mẫn bắt đầu hoạt động, cứ như là đang gột rửa linh hồn nàng ta vậy.
Tiếp tục nhai thì miếng đậu phụ non mềm được nghiền nát, nước đậu phụ thơm lừng trào lên trong miệng quyện vào lớp màng lưỡi, hương vị món ăn rất tuyệt vời.
Mục Lưu Nhi ngây người nói, ngay sau đó, đôi mắt nàng ta đột nhiên sáng lên:
- Ngon… ngon quá!
Nàng ta nhìn Bộ Phương, nàng ta cảm thấy tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Người đầu bếp phàm nhân này quả nhiên… không tầm thường!
Món đậu phụ thối này vậy mà lại có tác dụng giống như gột rửa linh hồn vậy, hình như ngay tại giây phút này tinh thần hải của nàng ta đã ngưng tụ hơn rất nhiều.
Phải biết rằng đối với cường giả Thần Linh Cảnh thì tác dụng của việc ngưng tụ tinh thần hải là rất lớn, chuyện này không chỉ có thể nâng cao tinh thần lực của bọn họ mà còn có thể làm cho nền tảng tu vi của bọn họ càng thêm vững chắc.
Đôi mắt Hiên Viên Hạ Huệ ngưng lại, phản ứng của Mục Lưu Nhi nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Chẳng lẽ……
Trong lòng hắn ta đã hạ quyết định, hắn ta cũng gắp một miếng đậu phụ thối nhét vào miệng.
Ừm… Hắn ta nhai càng lúc càng nhanh, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu được sự kinh ngạc trong mắt Mục Lưu Nhi có nghĩa là gì.
Bộ Phương… luôn mang đến cho mọi người những món ăn bất ngờ ngoài dự đoán.
Kiểu đổi mới, phá bỏ quy ước cũ về ẩm thực này... khiến hắn ta vô cùng bất ngờ.
Mặc dù hắn ta chỉ mới lên Tiên Trù, nhưng hắn ta phải thừa nhận hắn ta kém hơn Bộ Phương ở tài sáng tạo món ăn này rất nhiều.
Không biết vì sao, hắn ta bỗng nhiên tin Bộ Phương tuyệt đối sẽ làm mọi người phải chấn động trong lần Khảo hạch Tiên Trù hai ngày tới!
……
Trước cửa Tiên Trù Tiểu Điếm.
Vào lúc này, một nhóm người đã vô tình vây quanh lối vào của tiểu điếm, bọn họ đều đang mong chờ mấy người Hiên Viên Hạ Huệ bước ra khỏi tửu lâu.
Đột nhiên, có một loạt các tiếng kêu lên kinh ngạc từ trong đám đông nổi lên.
Tiếng vó ngựa vang vọng.
Ngay sau đó, một nhóm lớn người ngựa đã đến.
Sắc mặt Đồng Trình âm trầm xoay người nhảy xuống khỏi Bôn Long Lôi Mã, hắn vắt tay để sau lưng rồi lạnh lùng liếc nhìn nhóm người xung quanh.
Sau đó ánh mắt hắn dừng ở tửu lâu nho nhỏ ở đằng kia.
Đồng Trình cười chế nhạo:
- Đây là tửu lâu do tên đầu bếp phàm nhân kia mở à? Ha hả... Quả nhiên là rác rưởi, vừa hẹp vừa nhỏ...
Những người xung quanh đang hóng chuyện lúc này đã phải hít ngược khí lạnh vào trong.
- Là Đồng Trình Tiên Trù của Thế gia Đồng gia!
- Lại là một vị Tiên Trù Đại nhân xuất hiện. Tửu lâu nhỏ này có lai lịch không tầm thường đâu!
- Ta thật sự rất tò mò muốn biết lão bản của tửu lâu này là ai!
……
Những người đang hóng chuyện xung quanh lại trở nên kích động, trò chuyện không ngừng.
Sự phấn khích trên khuôn mặt của bọn họ ngày càng hiện rõ hơn.
Đồng Trình không để ý đến những người xung quanh mà chỉ vắt tay sau lưng rồi lạnh lùng quay người chuẩn bị bước vào tửu lâu.
Hắn thật sự rất mong chờ xem tên phàm nhân kia rốt cuộc sẽ ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy hắn đến.
Tên phàm nhân kia chắc hẳn không ngờ tới được Đồng Trình hắn đã trở lại.
Đến lúc đó hắn có thể làm cho tên phàm nhân này nhục nhã đến không có chỗ chôn cho mà xem…
Kẽo kẹt.
Hai tên thủ hạ giúp hắn mở cửa tửu lâu ra, Đồng Trình bắt tay sau lưng bước vào tửu lâu.
Hai tên thủ hạ liếc nhau rồi cũng bước vào bên trong.
Vừa bước vào tửu lâu, Đồng Trình đã phải cau mày ngay.
Mũi hắn cử động, sau đó mặt hắn đột nhiên biến thành màu đen…
Cái mùi quái gì vậy?!
Tại sao nó lại có mùi thối đến mức như vậy cơ chứ?
Vẻ mặt Đồng Trình ngơ ngác, hắn vừa ngửi thấy mùi này là dạ dày dường như muốn tạo phản lăn lộn không ngừng.
Hai tên thuộc hạ của hắn đã sớm không chịu nổi đã... bịt miệng lại rồi.
Đột nhiên, ánh mắt của bọn họ ngưng tụ và nhìn thấy đằng xa có mấy người đang ngồi ở bàn ăn.
Hiên Viên Hạ Huệ, Trần quản sự, ngoài ra còn có Mục Lưu Nhi… Mấy người bọn họ đang ăn cái thứ có mùi hôi thối nồng nặc kia một cách vui vẻ.
Bọn họ đang ăn phân sao? Vẻ mặt của Đồng Trình hoàn toàn ngơ ngác ngỡ ngàng.
Hiên Viên Hạ Huệ gắp một miếng đậu phụ thối đang bốc mùi hôi nồng nặc vui mừng nhét vào miệng rồi nhai ngấu nghiến.
Dường như hắn ta đã cảm nhận được cái gì đó, hắn ta quay đầu nhìn về phía cửa thì vừa lúc thấy được Đồng Trình đang đứng ở đó.
Hắn ta hơi sửng sốt rồi nhoẻn miệng cười toe toét:
- Đồng Trình huynh, ngươi cũng tới sao? Ngươi mau lại đây ngồi này.
Đồng Trình nhìn Hiên Viên Hạ Huệ nhe răng, trong miệng dính bã đậu màu đen… Hắn hít ngược vào một hơi khí lạnh.
Mùi hôi thối ngay lập tức xộc thẳng mãnh liệt vào mũi hắn.
Làm cho hắn vốn có bệnh sạch sẽ lập tức chịu không nổi mà cảm thấy trời sụp.
Ọe…
Cái mùi này!
Thật sự chịu không nổi!
Sắc mặt của Đồng Trình nháy mắt biến thành bộ dáng cứ như là ăn phải phân vậy. Hắn quên sạch luôn chuyện hắn vốn muốn đến để nhục nhã Bộ Phương mà phải vội vàng xoay người mở cửa ra lao ra ngoài.
Hai tên thủ hạ của hắn cũng lao ngay ra ngoài.
- Ọe…
Đồng Trình lao ra ngoài cửa rồi rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà nôn ra khỏi miệng!
Chết tiệt!
Tên phàm nhân này chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ để làm hắn bị buồn nôn đến chết!
Đồng Trình tức giận đến phát điên cả người.
Bỗng nhiên, Đồng Trình dường như có dự cảm chẳng lành, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy hai tên thuộc hạ của mình cũng lao ra khỏi tửu lâu, hai mắt trợn lên, miệng há hốc.
Đồng Trình quát lớn:
- Câm miệng!!
Nhưng mà……
Phụt……
Đồng Trình cảm thấy bầu trời như sụp đổ...
Những người hóng chuyện đang đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng trước cửa tửu lâu với vẻ mặt kinh ngạc không thốt nên lời.
Trời ạ, chuyện gì đã xảy ra mà… trông có vẻ kích thích như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận