Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2088: Rượu này... như nước tiểu ngựa (2)

Notice: Undefined offset: 224
- Đầu bếp của tửu lâu này là do Tiểu Lỗ Ban bỏ ra một số tiền lớn mời từ Minh Trù Nhất Mạch đến đây, nghe nói là tốn không ít tiền đâu đấy.
Bá Tuyệt Thiên nói.
- Ta thường xuyên tới nơi này ăn chực... Ôi, ăn quá quen rồi.
Bá Tuyệt Thiên mới nói xong liền giơ tay lên cầm lấy một cái đĩa, tự đặt trước mặt mình.
Hắn hé miệng, xoạt, đồ ăn trên bàn liền đổ hết vào miệng của hắn.
Nhóp nhép, mồm miệng cắn vào, hắn bắt đầu nhai nuốt.
Nguyên một bàn đồ ăn đã bị hắn ăn một miếng là hết.
Nhóm người ngồi cùng bàn nhìn cảnh này đều chết lặng…
"Có người ăn cơm thế này hả?"
"Ăn vậy thì bọn họ còn ăn gì nữa?"
Bộ Phương liếc sang nhìn Bá Tuyệt Thiên một cái, hắn nhếch khóe miệng lên và nghĩ "người này đúng là cuồng ăn".
Trong lòng nghĩ như thế rồi Bộ Phương cầm đũa lên, món ăn do Minh Trù nấu ra có mùi không tệ, cũng lay động vị giác của hắn.
Thật ra khiến cho hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Gắp một đũa đồ ăn vào miệng.
Lông mày hơi nhíu lại.
Âm thanh ăn uống linh đình ở xung quanh vang lên không dứt, một khi đã dính tới chuyện ăn uống thì mọi người đều có chút hài hòa.
Lỗ Ban ngồi tại chỗ cầm một chén rượu lên, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng, tửu lâu này là niềm kiêu hãnh của hắn vì hắn có thể mời được Minh Trù tới làm đầu bếp, đây cũng là nơi để hắn tự kiêu.
- Á... Thịt này quá chín.
- Cái này cho nhiều ớt quá ảnh hưởng đến vị của đồ ăn rồi... Đánh giá kém.
- Rượu này... là nước tiểu ngựa sao? Đánh giá kém.
...
Tiếng nói thản nhiên bỗng vang lên.
Khiến cho vẻ tươi cười trên mặt Lỗ Ban chợt cứng lại.
Dường như hắn không nghĩ đến lại có người cảm thấy bất mãn với đồ ăn của hắn...
Hắn gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng, mỹ vị thơm nức ở trong miệng khiến đôi mắt của hắn hơi co lại.
"Muốn gây chuyện sao?"
Trong lòng Lỗ Ban nghĩ vậy, sau đó hắn quay đầu nhìn đằng sau.
Đúng lúc nhìn thấy mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì ở nơi đó.
Những lời nói ghét bỏ này được truyền ra từ miệng của Bộ Phương.
Bá Tuyệt Thiên bưng một bàn đồ ăn đã sớm kinh ngạc đến ngây người...
Hắn nhìn thấy Bộ Phương thưởng thức xong một món ăn, rồi lại vô cùng ghét bỏ mà nói ra khuyết điểm của món ăn đó khiến hắn cảm thấy có chút mơ hồ...
"Đồ ăn này... Còn có nhiều phép tắc thế à?"
"Không phải ăn ngon là được rồi sao?"
Nghe được câu nói cuối cùng của Bộ Phương, Bá Tuyệt Thiên nhìn đồ ăn trong tay mình liền cảm thấy chúng đều vô vị.
"Ăn gì nữa..."
Ừng ực, hắn lại uống một ngụm rượu.
Bá Tuyệt Thiên bỗng nhướn mày lên một cái, "nước tiểu ngựa sao?"
"Đây chính là mỹ tửu do đích thân đầu bếp Minh Ngục ủ chế, sao lại nói là nước tiểu ngựa được?"
Đồ ăn có thể nói lung tung nhưng đối với Bá Tuyệt Thiên, rượu này bị nói là nước tiểu ngựa thì không thể nhịn được.
Bang, Bá Tuyệt Thiên nện chén rượu lên mặt bàn, hắn không hài lòng nhìn Bộ Phương.
- Đây chính là rượu mà ta yêu thích nhất, sao ngươi nói là nước tiểu ngựa? Làm sao mà là nước tiểu ngựa được? Không nói rõ nguyên nhân thì hôm nay ta sẽ đánh ngươi một trận.
Bá Tuyệt Thân nói.
Hắn nhìn Bộ Phương, trong đôi mắt của hắn có hào quang kim sắc đang tỏa ra, khí thế áp bách chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Bộ Phương kinh ngạc liếc Bá Tuyệt Thiên một cái.
Hắn cảm nhận được từ trên người của Bá Tuyệt Thiên có khí huyết mãnh liệt đang bành trướng, khí tức khí huyết này vô cùng cường hãn.
Tuy rằng thân thể gầy yếu nhưng khí huyết lại đáng sợ như Viễn Cổ Hung Thú.
Nhưng mà đối với câu hỏi của Bá Tuyệt Thiên.
Bộ Phương lại lười nói.
Tâm thần vừa động.
Hắn lấy ra một vò rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo.
Đúng vậy, đó là một vò rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo, hắn không còn rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, vò rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cuối cùng đã bị Hoàng Tuyền Đại Thánh uống.
Nhưng đối với loại rượu này, Bộ Phương cảm thấy rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo cũng đủ để đè ép nó...
Tu vi của Bộ Phương tăng lên, phẩm chất của rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo cũng tăng theo.
Rầm rầm.
Bộ Phương rót ra một chén rượu, hắn trực tiếp ném cho Bá Tuyệt Thiên.
Ánh mắt của Bá Tuyệt Thiên chợt co lại.
Bắt được cái chén, hắn nghi ngờ liếc Bộ Phương một cái.
Sau đó hắn lập tức đổ rượu vào trong miệng.
Ừng ực...
- Chết tiệt!
- Quá tuyệt!
Ánh mắt của Bá Tuyệt Thiên bỗng nhiên cứng lại, hắn vô cùng hưng phấn và kích động như một đứa trẻ rồi nhìn về phía của Bộ Phương.
- Người huynh đệ! Rượu này uống ngon quá, cho ta một đi! Bá Tuyệt Thiên ta.. phục rồi!
- Quả nhiên rượu trước đó uống đều là nước tiểu ngựa mà!
Bá Tuyệt Thiên vô cùng hưng phấn...
- À, bình rượu này cũng bình thường thôi, chủ yếu là đổi một loại rượu uống ngon hơn, nhưng uống hết rồi nên đành miễn cưỡng để ngươi uống rượu này.
Bộ Phương đáp.
Bộ Phương nói xong lại gắp một đũa đồ ăn.
Bỏ vào miệng lập tức nhíu mày lại.
Một hồi lâu sau hắn mới thở dài ra một hơi.
Hắn chậm rãi đặt đũa xuống bàn.
- Có hơi thất vọng... Tửu lâu lớn nhất Đại Thành Minh Ngục mà tài nghệ nấu đồ ăn chỉ vẻn vẹn như vậy.
Tiếng nói của Bộ Phương vang ra cả tầng lầu.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Lữ Dương là người dự thi Minh Trù Nhất Mạch lại chẳng nói được lời nào.
Trù nghệ của hắn cũng không tệ nhưng cũng đủ để cảm nhận đầu bếp Minh Trù Nhất Mạch do Lỗ Ban mời về, trình độ trù nghệ của người kia so với hắn thậm chí còn yếu hơn một chút.
"Chẳng qua là khó khăn lắm mới đến trình độ Lân Trù."
"Thật ra bị nói cũng không có gì đáng trách."
Nhưng mà dám đánh giá không chút lưu tình như Bộ Phương cũng để khóe miệng Lữ Dương khẽ giật một cái.
Hắn cũng hiểu rõ đại lão bản phía sau của tửu lâu này chính là Lỗ Ban, đầu bếp lại do hắn dùng giá tiền cao để thông báo tuyển người từ Minh Trù Nhất Mạch tới.
"Đánh giá thế này, với tính tình của Lỗ Ban e rằng hắn sẽ không chịu nổi."
Quả nhiên.
Lữ Dương vừa mới nghĩ vậy.
Lỗ Ban đã giận tới mức không thể kiềm chế được mà đập chén rượu lên bàn cơm, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào Bộ Phương.
- Có lòng mời ngươi tới yến hội, ngươi lại dám bêu xấu trình độ đầu bếp trong tửu lâu của ta... Đi ra ngoài đi.
Lỗ Ban lạnh lùng nói.
Bộ Phương đồng tình nhìn Lỗ Ban một chút
- À, hóa ra ngươi là đại lão bản coi tiền như rác của tửu lâu này.
- Cút!
Lỗ Ban giận không thể kiềm được, hắn đập tay lên bàn.
- Yến hội lần này ngươi bị đuổi đi!
- Không sao, tuy rằng thức ăn này khó ăn nhưng tay nghề miễn cưỡng có thể đạt tới trình độ Lân Trù, chỉ là ta có chút soi mói, dù sao ta cũng thích nói thật.
Bộ Phương nói.
Ánh mắt của Lỗ Ban lạnh lẽo như hàn băng.
- Ngươi có tư cách gì mà dám nhận xét trình độ đầu bếp của ta như thế... Nếu ta đoán không sai thì ngươi cũng chỉ là Tiên Trù tam phẩm của Tiên Trù Giới thôi, ngay cả Lân Trù cũng không tới, ta biết rất rõ tư liệu của ngươi.
Lỗ Ban lạnh lùng nói.
Lời nói của Lỗ Ban khiến Bộ Phương không khỏi ngây ra.
"Đây là ta bị xem thường sao..."
Hắn khẽ cười một cái.
Bộ Phương cũng không nói gì.
Tâm thần vừa động.
Long Cốt Thái Đao xuất hiện trên tay, ánh đao màu vàng giống như muốn xé nát cả bầu trời.
Bỗng nhiên Bạch Hổ Thiên Táo cũng xuất hiện rồi được hắn bày ra trước người.
Bộ Phương khẽ vuốt Long Cốt Thái Đao, hắn nhếch mép nhìn Lỗ Ban ở xa.
- Nói đến trù nghệ, từ lâu ta đã không còn là... Tiên Trù.
Lời vừa nói xong.
Tất cả mọi người đều trở nên ngây ngốc.
Ngay sau đó bọn họ phát hiện, một phần nguyên liệu nấu ăn đang lơ lửng xung quanh thân thể của Bộ Phương.
"Đầu bếp của Tiên Trù Giới này... chuẩn bị làm đồ ăn tại chỗ luôn sao?"
"Hắn dự định vả mặt Lỗ Ban trắng trợn luôn hả?"
(*)Đồng quy vu tận: cùng chết chung.
(*) Đậu bỉ: thuật ngữ Trung Quốc, ý chỉ kẻ ngốc, hàm ý giỡn nhiều hơn chửi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận