Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2503: Một thanh tiêu hồn (1)

Đoàn sứ giả của Thái Thản Thần bị diệt hoàn toàn. Tin tức này thật ra không nhiều người biết. Nhưng… ở triều Thái Thản Thần xa xôi, lại xảy ra một trận bạo động nhỏ.
Uỳnh!
Khí lãng đáng sợ quét lên, một bóng người lớn chậm rãi đi bên trong Đại Sơn Đại Hà. Bóng người này cao như vạn trượng, toàn thân đều mang đến cảm giác kỳ lạ.
Hắn phi rất nhanh, không lâu sau đã dừng lại trước cung điện. Bóng người thu nhỏ, phi nước đại vào trong cung điện.
Bên trong cung điện có một nam nhân ôn hòa đang đọc một cuốn thư tịch.
- Thần Hoàng đại nhân… Mệnh Đăng của đoàn người đều bị diệt rồi!
Khí tức của người đến vô cùng hùng hồn, mới mở miệng đã như là bạo rống khiến toàn bộ cung điện đều phát run. Trên nóc cung điện, có bùn đất không ngừng chấn động rơi xuống.
- Bình tĩnh bình tĩnh… tu thân dưỡng tính, hiểu không?
Vua Thái Thản Thần cầm lấy thư tịch bình tĩnh nói.
- Hiểu gì nữa! Đoàn sứ giả gần trăm người, trừ Mệnh Đăng của tên tiểu tử kia vẫn sáng, những người khác đều chết rồi! Bao gồm Thái Phi!
Người đến lại rống lên một lần nữa, vốn dĩ hắn không thể bình tĩnh được.
- Vội cái gì… tiểu tử kia không chết là may mắn lắm rồi, bây giờ hắn bị giam trong thiên lao, cần phải đi chuộc hắn đây.
Thần Hoàng thản nhiên nói.
Hắn gật gù đắc ý, nhìn chằm chằm quyển thư tịch trong tay.
- Con trai của ngươi, Mệnh Đăng của Thái Phi đã tắt rồi! Rốt cuộc ngươi có nghe rõ không?
Hả.
Rốt cuộc vua Thái Thản Thần cũng nhíu mày. Nghiêng đầu nhìn cường giả kia.
- Thái Sơn, ngươi nói cái gì?
Vua Thái Thản Thần nói.
Tay hắn run một cái, nhất thời hiện ra một hình ảnh.
Trong đó có từng Mệnh Đăng đang chập chờn, nhao nhao dập tắt trong nháy mắt.
Những tàn hồn còn sót lại đều phát ra tiếng rú thảm, sau đó cũng tán đi…
- Tàn hồn tán đi, Mệnh Đăng bị diệt…
Ánh mắt vua Thái Thản Thần đột nhiên sắc lại. Hắn gập thư tịch, dáng vẻ thư sinh nhất thời tán đi.
- Thái Phi là nhi tử ta yêu quý nhất. Cái chết này nhất định phải truy cứu đến cùng! Thần Triều Hạ Ấp, nhất định là do Thần Triều Hạ Ấp gây nên. Giết hết Thần Triều Hạ Ấp cho trẫm, không được chừa một ai.
Vua Thái Thản Thần gầm hét lên. Thái Sơn gật gật đầu, đây mới đúng là hành động nên có. Hắn híp híp mắt, toàn bộ đoàn sứ giả bị diệt ở Thần Triều Hạ Ấp, chuyện này cũng khiến hắn vô cùng giân dữ.
- Thái Sơn, ngươi lập tức xuất phát tới Thần Triều Hạ Ấp… Hắn cầm tù Thái Hàng, trẫm không nói lời nào, nhưng lại giết đoàn sứ giả, giết chết con trai ta… chuyện này không thể không tính!
Uỳnh!
Vua Thái Thản Thần giận không kiềm chế được, khí tức của hắn bạo phát toàn bộ cung điện đều run rẩy, giống như chuẩn bị rạn nứt.
Thái Sơn tuân lệnh, biến thành hình dạng khổng lồ, phi nước đại đi.

Di tích Thượng Cổ Thiên Thần.
Từ xa xa Bộ Phương đã thấy những thành trì, dài liên miên mấy trăm dặm. Tường thành cao ngất, có cường giả khắc nơi đi lại.
Thái Phi vẫn đi bên cạnh Bộ Phương. Trên cố hắn treo một chuỗi bánh thơm nức. Bánh này do Bộ Phương đặc biệt nấu cho hắn đã giúp hắn chữa bệnh kén ăn.
Bệnh kén ăn của Thái Phi, Bộ Phương cảm thấy hơi khó giải quyết. Cho dù là món ăn bắt mắt bày trước mặt Thái Phi, hắn đến liếc cũng không thèm liếc, một chút ý muốn ăn cũng không có.
Điều này khiến Bộ Phương vô cùng ngạc nhiên!
Lần đầu tiên hắn gặp được triệu chứng kỳ lạ như vậy.
Trên đoạn đường này Bộ Phương cũng dùng hết tất cả vốn liếng, muốn khiến Thái Phi cảm thấy được mị lực của thức ăn. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thành công.
- Cái bánh này ta đã cho thêm hương liệu đặc chế riêng, có thể phóng đại mùi thơm đến cực hạn. Ngươi đeo trên cổ bảy bảy bốn chín ngày tuyệt đối sẽ có tác dụng chữa bệnh kén ăn!
Bộ Phương vô cùng trịnh trọng nói với Thái Phi.
Ngay từ đầu Thái Phi từ chối nhưng hắn không lay chuyển được Bộ Phương, đành phải nhận lấy.
Thái Phi nhìn thành trì phía trước, ánh mắt nhíu lại. Hắn có thể cảm nhận được có một vật đáng sợ đang tọa trấn ở trong đó.
Cường giả đỉnh cấp của Thần Triều Hạ Ấp, thực tế đều đang canh giữ ở trong di tích Thượng Cổ Thiên Thần, thượng đẳng Thần Vương thì ít khi xuất hiện ở triều đô.
Đây cũng là lí do vì sao mà Hắc Bạch Nhị Lão có thể làm mưa làm gió ở trong triều đô.
Bộ Phương bước trong thành, cổng lớn mở ra, không có ai tỏ vẻ nghi ngờ. Bởi vì có thể xuất hiện ở đây đều là cường giả đến từ Thần Triều Hạ Ấp.
Tiểu Hổ ghé vào vai Bộ Phương, cái đuôi hồ ly lắc lư không ngừng, mắt to liếc qua liếc lại. Trên cổ Thái Phi đeo một chuỗi bánh, đi vào thành đã nói với Bộ Phương.
- Đã tới nơi rồi, vậy chúng ta cũng từ biệt từ đây thôi…
Thái Phi không chờ được muốn thoát khỏi Bộ Phương luôn.
Hắn đúng là đần độn mới tìm đến Bộ Phương. Cái tên người phàm này đúng là khó xử lý. Giết thì không được, mà lại không ngừng bị hắn bắt ăn toàn thứ buồn nôn.
Lần sau mà gặp lại nhất định sẽ bẻ đầu tên người phàm này xuống.
- Phải đi rồi à? Vậy ngươi nhớ kỹ, chùm bánh trên cổ không thể lấy xuống đâu, phải đeo đủ 49 ngày.
Bộ Phương nghiêm túc căn dặn.
Đối với người có bệnh kén ăn, cần phải quan tâm thông cảm. Dù sao cũng không hưởng thụ được sự vui vẻ khi ăn mỹ thực, đúng là tra tấn mà.
Thái Phi đi rồi.
Bộ Phương nhìn bóng lưng Thái Phi rời đi, sắc mặt dần dần nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận