Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1154: Đổi em gái ngươi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Minh Vương tiếp tục nói:
- Nếu ngươi không muốn lên thuyền… Vậy tự ngươi đi tìm ông lão kia trao đổi Nại Hà Hoa đi. Ông lão kia đến từ cầu Nại Hà, chắc chắn trong tay phải có vài cây, thứ đồ chơi đó tuy rằng hơi khó ăn một chút, nhưng bù lại có thể bổ sung năng lượng rất tốt.
Nói xong, hắn ta cũng không để ý đến Bộ Phương nữa, quay ra tiếp tục chơi với cái que cay.
Tìm tới ông lão Điếu Hồn Giả đổi Nại Hà Hoa à?
Tròng mắt Bộ Phương khẽ híp lại, đột nhiên hắn cảm thấy chủ ý này không tồi.
Tiểu U cảnh giác nói ra:
- Cẩn thận một chút, Điếu Hồn Giả… rất đáng sợ đấy.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
Sau một khắc, chiếc thuyền nhỏ kia đã đến gần.
Tiểu U điều khiển cho thuyền U Minh dừng lại.
Bộ Phương đứng trên mũi thuyền, nhìn con thuyền đang từ từ dừng lại.
Ông lão Điếu Hồn Giả lấy chiếc mũ rộng vành xuống, lộ ra sợi tóc trắng như cước và khuôn mặt dầm sương dãi nắng.
Khuôn mặt kia gầy gò hốc hác.
Ông lão không tiếp tục thổi Cốt Địch nữa, âm thanh già nua vang lên:
- Thuyền U Minh bị nguyền rủa lại đi chặn đường thuyền Vãng Sinh của lão nhân là có ý gì?
Bộ Phương liếc mắt nhìn ông lão một chút, rồi nhìn sang Cốt Địch trong tay ông lão, Cốt Địch này được tạo thành từ những cái xương ngón tay, nhìn bình thường cũng toả ra âm khí đáng sợ.
Mặt Bộ Phương không thể hiện cảm xúc gì, nói ra:
- Lão tiền bối, có phải trên người ông có Nại Hà Hoa hay không? Tại hạ có nhu cầu cấp bách cần dùng Nại Hà Hoa, cho nên muốn trao đổi với lão tiền bối một cây.
Lão giả nghe xong lời nói của Bộ Phương, bỗng nhiên bật cười.
Khuôn mặt gầy trơ xương khi cười rộ lên lại có hơi âm trầm.
Điếu Hồn Giả nói ra:
- Lão đầu tử còn thừa một chiếc thuyền con, độ vong linh đi qua sông Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà rửa tội, vào trọng sinh ở giếng Luân Hồi. Nếu như chàng trai trẻ muốn trao đổi, vậy thì dùng linh hồn của ngươi đi.
Dứt lời, bàn tay ông lão mở ra, một bông hoa màu tím chập chờn hiện ra.
Bông hoa này có hơi giống hoa loa kèn, chỉ khác mỗi là nó có màu tím đậm, bên trong nhuỵ hoa đang chuyển động không ngừng.
Đây chính là Nại Hà Hoa sao, nó chính là một loại nguyên liệu quan trọng trong việc ủ rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Chuyến này Bộ Phương đến Địa Ngục chính là vì hai phần nguyên liệu nấu ăn, bây giờ nhìn thấy cây Nại Hà Hoa này, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được.
- Muốn linh hồn của ta sao?
Bộ Phương nhíu mày lại, ánh mắt nhìn lão giả kia dần trở nên lạnh lẽo.
Lão giả kia chỉ cười, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
Lão giả nhếch miệng nói ra, tiếng nói tràn ngập dụ dỗ, khiến người ta không khỏi muốn chìm đắm vào nó:
- Chàng trai trẻ… Có đổi hay không?
Đây là cách mà Điếu Hồn Giả thường dùng để dụ người, nếu đối phương không chịu nổi dụ dỗ này, linh hồn sẽ trở thành mỹ vị cho Điếu Hồn Giả.
Cẩu gia và Minh Vương đều nhìn Bộ Phương, lần này tất cả đều không ai lên tiếng nhắc nhở.
Ánh mắt Bộ Phương mê mang.
Nhưng trong Tinh Thần Hải của hắn đang cuồn cuộn sóng trào.
Ở nơi tăm tối của Tinh Thần Hải, từng cái bóng to lớn hiện ra.
Hoàng Kim Long uốn lượn trong Tinh Thần Hải, lơ lửng trên không trung, mở mồm phát ra một tiếng rồng gầm chấn động linh hồn.
Trong nháy mắt, Bộ Phương lấy lại tinh thần.
Mị hoặc của Điếu Hồn Giả đột nhiên mất đi hiệu lực với hắn.
- Đổi lấy em gái ngươi ấy.
Đối mặt với sự dụ dỗ của Điếu Hồn Giả, mặt Bộ Phương lạnh tanh nói ra.
Nụ cười trên mặt lão Điếu Hồn Giả lập tức cứng đờ.
- Cẩu gia đang vội lên đường, đừng làm mất thời gian, lấy Nại Hà Hoa ra là được…
Ngay lúc Điếu Hồn Giả chuẩn bị làm khó dễ.
Đột nhiên trong thuyền U Minh có một cái móng vuốt chó lộ ra.
Móng vuốt của con chó kia đang muốn vồ lấy Điếu Hồn Giả.
Trong nháy mắt khi Điếu Hồn Giả nhìn thấy móng vuốt này, vẻ mặt nhất thời thay đổi, trong nháy mắt vứt bỏ Nại Hà Hoa, đáp xuống thuyền Nhất Diệp Vãng Sinh nhanh chóng chạy thoát.
Lại là con chó ghẻ này…
Chỉ là một đoá Nại Hà Hoa mà thôi, còn cần móng vuốt của con chó ghẻ này sao!
Bộ Phương đưa tay ra, Nại Hà Hoa lập tức rơi vào trong tay hắn, tỷ lệ của Nại Hà Hoa đúng là không tồi, tuy rằng không phải bông hoa tốt nhất, nhưng đã đủ làm cho Bộ Phương thoả mãn.
Cẩu gia duỗi chân chó ra, móng vuốt kia hoá thành một cọng Cẩu Mao, một lần nữa bay trở lại trên người Cẩu gia.
Cẩu gia ngáp một cái, xoay người tiếp tục nằm ngáy o o.
Trước đó Cẩu gia không ra tay là vì muốn xem Bộ Phương làm cách nào để thoát khỏi dụ dỗ của Điếu Hồn Giả, xem ra cũng muốn rèn luyện cho Bộ Phương.
Bộ phương quay đầu nhìn Cẩu gia một cái, khoé miệng khẽ nhếch.
Thuyền U Minh tiếp tục lướt nhanh trên mặt nước, chẳng mấy chốc nữa sẽ thoát ra ngoài màn sương mù máu này.
Nhưng mà, khi chuẩn bị thoát ra khỏi bức màn sương mù này, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh hết sức quen thuộc khiến cho Bộ Phương và Tiểu U phải mở to hai mắt.
Một chiếc thuyền đen nhánh kéo theo một toà Thanh Đồng cung điện phía sau, chạy băng băng trên mặt sông Hoàng Tuyền.
Trên thuyền U Minh, Cẩu Mao của Cẩu gia xù lên, mắt chó nhập nhèm đột nhiên mở to ra.
Minh Vương Nhĩ Ha đang mút que cay, con mắt cũng mở lớn, suýt chút nữa bị que cay làm sặc chết.
Một người một chó đều dí sát vào mạn thuyền, nhìn toà Thanh Đồng cung điện này đang bị thuyền đen to lớn kéo đi.
Bộ Phương nhìn theo về phía xa, luôn cảm thấy bên trong toà cung điện kia có một luồng khí tức thần bí.
Nhưng mà, cung điện xuất hiện đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng.
Thuyền U Minh nhanh chóng đi qua bức màn sương mù máu này, lập tức không nhìn thấy hình bóng toà cung điện kia nữa.
Cẩu gia khôi phục lại bộ dáng lười biếng, nằm sấp xuống.
Minh Vương Nhĩ Ha lại tiếp tục ăn que cay, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra điều gì khiến họ sợ hãi gì cả.
Bức màn sương mù máu biến mất, thuyền U Minh cập bờ.
Rốt cuộc thì ba người một chó cũng thoát khỏi sông Hoàng Tuyền, đi được lên bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận