Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2837: Cái tên đầu bếp nhà ngươi thật lì lợm (1)

- Nàng ấy... phải quay trở về nhà rồi?
Hắc bào nhân này thản nhiên nói, giọng nói người đó cũng rất kỳ lạ khiến người khác không nhận ra đó là nam hay nữ.
Nhưng sự chắc chắn và quyết đoán trong giọng nói đó lại rất rõ ràng.
Ánh mắt Bộ Phương hơi co rụt lại.
Ý của người này... Là muốn đưa Tiểu U trở về nhà sao?
Tiểu U...
Có nhà sao?
Bộ Phương trở nên nghiêm túc.
Hắn đánh giá cẩn thận thân hình đang được bao trùm bởi hắc bào kia.
Chất liệu của hắc bào trên thân người đó vô cùng tinh xảo, xem xét tỉ mỉ có thể nhận ra còn có những ánh sao đang lóe ra bên trên.
Đây là một pháp bảo, hơn nữa còn không phải pháp bảo bình thường.
Bộ Phương không cảm nhận được khí tức trên thân của người kia, nhưng không hiểu sao trong lòng Bộ Phương lại cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi.
- Trớ Chú Thiên Nữ đang ở bên trong đúng không?
Người kia lại nói, dường như người đó đã cảm nhận được khí tức của Tiểu U rồi.
Hắc bào nhân không để ý tới Bộ Phương nữa, hắn ta bước qua Bộ Phương, vạt áo màu đen bay bổng phiêu đãng.
Sau đó, người kia bước qua Bộ Phương mà đi vào bên trong nhà hàng.
Bộ Phương đứng dậy từ trên ghế nằm, định gọi lại người kia.
Rầm...
Người kia vừa bước qua ngưỡng cửa mà đi vào bên trong nhà hàng.
Một trận gió lớn đột nhiên bùng lên.
Hắc bào trên thân của người kia không gió mà động.
Rầm ầm ầm…
Mũ chụp trên hắc bào đột nhiên rơi ra, để lộ khuôn mặt của người kia.
Đây là một người nữ nhân trung niên khoan thai mà sang trọng, có thể thấy được nếp nhăn từ khóe mắt nàng ta nhưng dung nhan nàng ta lại vô cùng xinh đẹp, khiến không ai có thể ngó lơ được.
Dường như trong nháy mắt, nàng ta đã trở thành tiêu điểm của trời đất.
Lúc này, nữ nhân đó cau mày lại, nàng ta giẫm chân lên sàn nhà của nhà hàng, chỉ cảm thấy một cảm giác quen thuộc truyền đến.
Nữ nhân mạnh mẽ quay đầu lại, tầm mắt nàng ta dừng lại trên người Bộ Phương.
Một cỗ áp lực nặng nề đột nhiên ập xuống, tựa như một ngọn núi sừng sững đang ầm ầm đè nén lên người của Bộ Phương.
- Ngươi...
Nữ nhân nhìn Bộ Phương, ánh mắt nàng ta vô cùng thâm thúy, Bộ Phương đối mặt với nàng ta, dường như có thể nhìn ra được cả Vũ Trụ Tinh Thần trong ánh mắt người kia.
Nữ nhân kia không hỏi gì mà chỉ nhìn Bộ Phương rồi thở dài một hơi.
Sau đó, nàng ta lắc đầu rồi đi vào nhà hàng.
Khí tức lập tức trở nên ổn định trở lại.
Trong lòng Bộ Phương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, rốt cuộc quý phụ này là ai?
Vì sao lại khiến hắn có cảm giác kinh sợ như vậy.
Trên thế gian này làm gì có ai có thể khiến hắn kinh sợ như vậy được chứ?
Cho dù có là Đại Đạo Thánh Nhân thì Bộ Phương cũng không cảm thấy kinh sợ đến mức này...
Lẽ nào vị quý phụ ở trước mặt này... là một Hỗn Độn Thánh Nhân?
- Ờm...
Bộ Phương hé miệng, nghĩ nghĩ.
Quý phụ kia nhíu mày mà nhìn Bộ Phương, tỏ ý bảo Bộ Phương tiếp tục nói đi.
- Hồi nãy ngươi hỏi cái gì nhỉ? Cái gì mà Tiểu U có ở nhà hay không phải không?
Bộ Phương nói.
Quý phụ gật đầu, bà ta lạnh nhạt nhìn Bộ Phương, không hờn không giận.
- Vậy thì... Tiểu U không có ở nhà đâu, nàng ấy đi ra ngoài chơi rồi.
Bộ Phương suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
Quý phụ biểu thị.
- …
Cái người chậm phát triển trí tuệ này từ đâu đến vậy?
Bà ta là tên ngốc sao?
Khóe miệng phu nhân lạnh lùng nhếch lên, bộ dáng kia lại có vài phần giống với lúc Tiểu U cười lạnh.
- Đừng ngang bướng.
Phu nhân lắc đầu rồi xoay người bước vào trong nhà hàng.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Trên nóc nhà, Tôn Ngộ không đang treo ngược người lên, lộ ra cái đầu.
Chớp mắt một cái, hắn ta liền hạ người xuống đứng ở bên cạnh Bộ Phương.
- Bộ Phương tiểu hữu, không cần lo lắng đâu, Lão Tôn sẽ chống lưng cho ngươi...
Tôn Ngộ Không nói.
Hai người cùng bước vào nhà hàng.
Quý phụ kia tìm được một cái ghế tựa rồi ngồi bắt chéo hai chân xuống.
Đôi chân dài nở nang đối lập với hắc bào càng lộ rõ hơn vẻ trắng nõn đẹp đẽ.
- Lại là một nhà hàng quen thuộc sao?
Thấy Bộ Phương đi tới, khóe miệng quý phụ kia lại hơi giật giật mà nói.
Bộ Phương gật đầu, hắn chắp tay ra đằng sau lưng mà đứng ở một bên.
- Rất nhiều năm về trước, ta cũng đã từng mang Trớ Chú Thiên Nữ đi từ trong một nhà hàng như thế này.
Quý phụ nói, sau đó, dường như nàng ta đã nghĩ ra chuyện gì vui, bà ta khẽ cười một tiếng.
- Thật không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy rồi... Ta lại lần nữa đón Trớ Chú Thiên Nữ đi từ trong nhà hàng...
- Đây là duyên phận sao?
Quý phụ nói, nàng ta liếc nhìn Bộ Phương một cái, đôi mắt đó vô cùng thâm thúy
- Đáng tiếc lại là nghiệt duyên.
- A... Tiểu U không có ở đây, nàng ấy đi chơi rồi, hay là... hôm khác ngươi hãy đến được không?
Bộ Phương nghiêm nghị nói, hắn thực sự nghiêm túc mà.
Ánh mắt của quý phụ này thâm sâu không lường được, Bộ Phương cũng có cảm giác bản thân sẽ đánh không lại nàng ta.
Vậy nên, nếu có thể đuổi đi được thì tốt nhất cứ chọn đuổi đi đi đã...
- Không sao, ta đợi nàng ta, nàng ta đã đồng ý rồi.
Quý phụ không quan tâm tới lời của Bộ Phương mà xua tay.
Bỗng nhiên, quý phụ lại có chút hứng thú mà nhìn thoáng qua thực đơn.
- Cho ta một phần cơm chiên trứng đi... Nếu ta nhớ không lầm, thứ ta ăn lúc trước cũng là cơm chiên trứng.
Quý phụ nói.
Cơm chiên trứng?
Bộ Phương kinh ngạc.
- Không làm, hôm nay nhà hàng không buôn bán.
Bộ Phương lắc đầu, chọn từ chối...
- Ngươi thực sự lì lợm hơn so với tên đầu bếp lúc trước đó...
Quý phụ khẽ cười.
Nàng ta cũng không sốt ruột, không thúc giục, cứ ngồi đợi như vậy ở giữa nhà hàng.
Bộ Phương nhíu mày, hắn cũng ngồi xuống.
Tôn Ngộ Không vốn còn tưởng là đi tìm chỗ đánh nhau.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh như vậy khiến hắn ta có chút khó chịu, đáng ghét hệt như việc Như Lai Lão Nhi tụng kinh vậy.
Vậy nên hắn ta lại lén trốn ra ngoài, đi tìm Côn Bằng kiếm chuyện rồi.
Thời gian trôi qua.
Sắc trời bắt đầu tối dần.
Khi ánh mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi.
Cuối cùng quý phụ cũng mở miệng, nàng ta nhìn lên tầng hai mà nói.
- Đi về nào.
Bộ Phương đang thất thần bỗng bừng tỉnh rồi ngẩng phắt đầu nhìn qua.
Cộc cộc cộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận