Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3076: Lần tới Hồng Hoang (2)

Notice: Undefined offset: 88
Tầng thứ như Hồn Thần, chỉ trong một ý niệm có thể tung hoành Vũ Trụ, hắn không trốn nổi.
- Đi cũng chết, mà không đi cũng chết… đúng là khó lựa chọn mà.
Minh Vương Nhĩ Cáp xoa đầu, vò tóc. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên ngoắc tay với Tiểu Hồ và Tiểu Tôm. Tiểu Hồ và Tiểu Tôm không hiểu gì cho lắm.
Sau đó ở giữa Tiểu Hồ và Tiểu Tôm, Minh Vương Nhĩ Cáp dựng một cây Lạt Điều.
- Như vậy đi, để ý trời quyết định có đi Vũ Trụ Hồng Hoang không, nếu Lạt Điều hướng về phía Tiểu Hồ vậy thì không đi, nếu hướng về phía Tiểu Tôm thì tới Vũ Trụ Hồng Hoang xem một chút, thế nào?
Minh Vương Nhĩ Cáp tràn đầy hứng khởi.
Khóe miệng Bộ Phương giật một cái, ngươi tùy ý như thế ư?
Cẩu Gia ngáp một cái, ý chỉ các ngươi cứ chơi đi, sau đó ghé và cây Ngộ Đạo ngáy o o. Quả nhiên là không hề hứng thú với một màn nhàm chán này.
- Được.
Bộ Phương ngẫm lại, không lựa chọn được, vậy thì làm theo cách của cái tên kia đi. Khóe miệng Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch lên, Tiểu Chú quan sát từ phía xa.
Tiểu Ai ban đầu theo chân Tiểu U, nhưng bây giờ Tiểu U đang kế thừa truyền thừa của Nữ Vương, có được Vương cung riêng, Tiểu Ai bây giờ là người phụ trách quản lý Vương cung. Nàng đúng là cười nhạo cái hành vi ấu trĩ kia. Đều là người lớn cả rồi, còn chơi đùa cái kiểu này.
Nhĩ Cáp cầm Lạt Điều, khiến cho Lạt Điều đứng thẳng ở giữa. Tiểu Hồ và Tiểu Tôm có vẻ như cũng hưng phấn.
- Bắt đầu... thời khắc quyết định vận mệnh!
Minh Vương Nhĩ Cáp nói, trong lời nói lộ ra vẻ lo lắng, sau đó hắn buông nhẹ tay.
Tất cả mọi người trong quán ăn đều hồi hộp, nhìn chằm chằm Lạt Điều. Lạt Điều lung lay, cuối cùng, dưới sự quan sát của mọi người…
Không nhúc nhích…
Đứng thẳng tắp!
Sắc mặt Minh Vương Nhĩ Cáp cứng đờ, con mẹ nói Lạt Điều này cố ý gây sự chú ý à?
Đột nhiên, trong miệng Tiểu Tôm phun ra một cái bong bóng, nở tới cực hạn rồi vỡ ra. Lạt Điều run run rồi ngã xuống, trực tiếp chỉ về phía Tiểu Tôm. Tiểu Tôm thấy Lạt Điều ở trước mắt thì cắn một cái.
- Mẹ nó! Con tôm nhà ngươi thế mà lại thích ăn vụng? Buông Lạt Điều của bổn Vương ra!
Mặt mũi Minh Vương Nhĩ Cáp tối sầm.
Lông mày Bộ Phương nhướng lên, vậy là tới Vũ Trụ Hồng Hoang?
Ý tứ rất rõ ràng.
Minh Vương Nhĩ Cáp cầm lấy Lạt Điều vung vẩy. Tiểu Tôm cắn chặt Lạt Điều không hé miệng, mặc cho hắn vung thế nào cũng không nhả ra.
Tiểu Chú nhếch miệng cười lớn, cười Minh Vương Nhĩ Cáp đúng là đần độn. Bỗng nhiên nàng thấy Bộ Phương đang có cái bộ dạng trầm tư suy nghĩ, không khỏi sững sờ.
- Không phải ngươi thật sự tới Vũ Trụ Hồng Hoang chứ? Muốn chết à? Nếu như Hồn Thần thu thập được nửa dưới người ở Thành Hư Vô rồi thì thực lực sẽ mạnh hơn nam tử không mặt kia nhiều. Ngươi đi chỉ có chết thôi. Lần này không có trận pháp của Nữ Vương Nguyền Rủa bảo vệ ngươi đâu.
Tiểu Chú nói.
Bộ Phương cũng rõ điểm này.
- Đi thôi…
Cẩu Gia ghé dưới cây Ngộ Đạo, ngáp một cái.
- Nhưng mà trước khi đi có thể làm cho ta mộ trăm năm sườn xào chua ngọt không?
Bộ Phương trừng mắt.
- Cẩu Gia ta và Minh Vương Nhĩ Cáp không thể đi với ngươi tới Vũ Trụ Hồng Hoang được, cả Tiểu Hồ cũng không được. Chúng ta phải về Vũ Trụ Hỗn Độn, lỡ như Hồn Ma mà tấn công vào Vũ Trụ Hỗn Độn, không có chúng ta thì không phải là Vũ Trụ Hỗn Độn sẽ nguy hiểm sao.
Cẩu Gia đứng lên, nện bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Bộ Phương, giơ tay chó vỗ vỗ vào đùi hắn.
- Bảo trọng nhé, tiểu tử Bộ Phương. Đề nghị của Cẩu Gia, ngươi cũng nên xem xét một chút.
Khóe miệng Bộ Phương giật một cái, đúng là không biết nên nói gì. Nhưng thật sự thì hắn cũng chỉ là Thánh Nhân Đại Đạo, đừng nói là Hồn Thần, cho dù là Đại Hồn Chủ mạnh nhất cũng có thể một chiêu đánh chết hắn. Bây giờ đám người Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp cũng không thể cứu hắn như trước được nữa. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mà vẫn tốt, hắn còn Tiểu Bạch.
- Ta cũng không thể đi, ta phải ở lại Thành Hư Vô bảo vệ Tiểu U.
Tiểu Chú nói, nàng là phân thân ý chí của Nữ Vương, thời khắc quan trọng có thể hóa thân thành Nữ Vương, có thể giải quyết những nguy hiểm nhỏ, nên nàng nhất định phải ở lại.
Bộ Phương gật đầu, trong lòng cũng có quyết đoán. Lần này tới Vũ Trụ Hồng Hoang, chỉ dẫn theo Tiểu Bạch và Tiểu Tôm. Có lẽ lần đi này chính là một đại nạn, nhưng hắn cảm thấy mình nhất định phải đi. Không phải bởi vì hắn có quan hệ sâu xa với Vũ Trụ Hồng Hoang, mà cũng bởi vì hắn muốn tìm một hi vọng đột phá tu vi.
Hơn nữa, trong nội tâm như có một âm thanh không ngừng bảo hắn phải tới Vũ Trụ Hồng Hoang. Có lẽ ở đó sẽ thu hoạch được gì chăng? Dù cho bây giờ ở Vũ Trụ Hồng Hoang đã có nhóm Hồn Ma đang đợi sẵn hắn. Nhưng Bộ Phương hắn không phải là người biết sợ. Biết rõ núi có hổ, nhưng hắn vẫn muốn leo lên.
Tay cầm thái đao, đầu đội nồi, chân đạp bếp lò, lần này đi Hồng Hoang chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận