Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1754: Tên nam nhân điên khùng nhà ngươi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chẳng bao lâu, đã ra khỏi Thần Nữ Thành.
Xích Ti cỡi Xích Long đuổi theo tới.
Chẳng mấy chốc, nàng nhìn thấy Nữ Vương Bích Lạc cầm đóa hoa sen hủy diệt khổng lồ đó đi tới một khu đất hoang bên ngoài Thần Nữ Thành.
Hít sâu một hơi.
Bông sen to lớn bị ném ra một cách bất ngờ.
Tiếng nổ ầm ầm vang dội.
Nữ Vương Bích Lạc phủi tay, thở ra một hơi thật dài.
- Bên trong làn sóng dao động đó thế mà lại ẩn chứa Thiên Đạo Ý Chí... Khó trách uy lực đáng sợ như vậy! Thật là một tên nam nhân điên cuồng, may mắn bản lãnh của bản vương lớn, nên vẫn có thể chịu đựng được.
Bích Lạc nhướng đôi mày xinh đẹp, dáng người uyển chuyển vươn ra trong khoảng không, tạo thành một đường cong kinh người.
Xích Ti chạy tới, đứng trên lưng Xích Long, hành lễ với Nữ Vương Bích Lạc.
Đầu bếp Cảnh Diên cũng vội vàng hành lễ.
- Được rồi, đứng lên đi, Tiểu Xích Ti này, nếu ngươi đã ở đây thì tại sao còn không ngăn cản tên nam nhân điên cuồng kia lại... Ngươi có biết nếu như thứ đồ chơi đó bộc phát hoàn toàn, thì một nửa Thần Nữ Thành này đều bị hủy hoại không!
Nữ Vương Bích Lạc nói với vẻ có chút không hài lòng.
Vẻ mặt của Xích Ti lập tức đỏ bừng lên, có chút lúng túng.
Nàng căn bản không biết rằng Bộ Phương sẽ sử dụng loại thủ đoạn đáng sợ này.
Bùm bùm bùm! !
Đột nhiên, toàn bộ trời đất dường như đều bị lung lay.
Cuồng phong gào thét kéo đến.
Xích Ti hoảng sợ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa.
Nơi đó là là vị trí của đóa hoa sen hủy diệt đã bị Nữ Vương đóng băng lại, một tiếng nổ ầm vang lên.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên trời, đánh vào trên đáy mặt đất, khiến cho phía trên đều không ngừng lắc lư, giống như hủy diệt cả đất trời.
- Đấy... Thấy rồi chứ, may mà ném ra xa, nếu không... ai mà chịu vụ nổ này.
Nữ Vương Bích Lạc có chút bất lực.
Xích Ti nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi.
- Ta ta...
- Được rồi, về thành thôi, dao động năng lượng ở nơi đó vẫn còn chưa tiêu tán nhanh như vậy, hẳn là mấy ngày nữa mới biến mất, công kích ẩn chứa Thiên Đạo Ý Chí tất nhiên sẽ bất phàm.
Nữ Vương nói.
Sau đó, bay về phía Thần Nữ Thành.
Bay được nửa chặng đường, Nữ Vương Bích Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía một tia sáng vàng óng ở trên vòm trời.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lộ ra một đường cong sâu sắc.
Xích Ti và Nữ Vương quay trở lại Thần Nữ Thành, vào lúc này, toàn bộ Thần Nữ Thành đều rơi vào hỗn loạn.
Cũng may là Thủ Vệ Quân đã được điều động để trấn áp hỗn loạn.
Nữ Vương đung đưa dáng người thướt tha trở lại trước Xuân Phong Các, nhìn Xuân Phong Các đã bị phá hủy một nửa kia, không khỏi có chút không nói nên lời.
- Các ngươi nói cho ta nghe một chút, chuyện này là như thế nào?
Nữ Vương Bích Lạc ngồi trên ghế, bắt chéo chân lên mà hỏi.
Xích Ti không dám giấu giếm, vội vàng kể lại hết toàn bộ sự việc.
- Kim lão thái bà đây là tự lấy đá đập chân mình rồi...... để bà ta lộng hành như vậy, bình thường bản vương không thèm để ý đến bà ta, nhưng trái lại, điều đó càng làm bà ta kiêu ngạo hơn, thậm chí còn tổ chức quân đội tư nhân, bồi dưỡng tứ đại thần vệ.
Nữ Vương Bích Lạc chống cằm, thản nhiên nói.
Xích Ti không dám nói chuyện.
- Tuy nhiên cũng tốt, nam nhân đó cũng giúp bản vương giảm bớt phiền phức phải kiếm cớ, Xích Ti , đợi lát nữa, ngươi phái người đến tiếp quản Xuân Phong Các, từ hôm nay trở đi, Xuân Phong Các sẽ trở thành sản nghiệp của bản vương rồi.
- Hả?
Xích Ti sửng sốt, không ngờ rằng Nữ Vương lại có thể quyết định như vậy.
- Có phải thừa nước đục thả câu lộ liễu quá rồi hay không...?
Xích Ti ngập ngừng hỏi.
- Sợ cái gì chứ... Kim lão thái bà tự làm tự chịu, bị nam nhân kia dùng đóa hoa sen hủy diệt nổ chết rồi, bây giờ Xuân Phong Các là vật vô chủ, không thuộc về bản vương, thì thuộc về người nào?
Nữ Vương vừa cười vừa nói một cách xấu xa.
Xích Ti giật mình, sau đó không khỏi có chút không nói nên lời, nhìn dáng vẻ đó của Nữ Vương, hiển nhiên là đã có ý đồ xấu với Xuân Phong Các từ lâu rồi.
Nàng thè lưỡi một cái, Xích Ti có mấy lời cũng không dám nói.
Sau khi thả đầu bếp Cảnh Diên xuống, nàng mang theo đội quân Xích Long mà nàng đã tập hợp để xử lý công việc về sau của Xuân Phong Các.
Trên vòm trời.
Một ánh vàng rực rỡ rơi xuống một cách nhanh chóng.
Bộ Phương nhảy xuống từ trên lưng của Tiểu Bì với sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi còn biết đường trở về à, chỉ vì một bữa vương tiệc, mà suýt chút nữa đã phá hủy cả Thần Nữ Thành...
Nữ Vương Bích Lạc nhìn thấy Bộ Phương, lập tức trợn mắt lên.
May mắn là nàng đã kịp chạy tới trước khi năng lượng bùng phát hoàn toàn, tạm thời dùng bí thuật để phong ấn vụ nổ, di chuyển ngọn nguồn của sự hủy diệt.
Nếu không, đến lúc đó, một nửa Thần Nữ Thành đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bộ Phương im lặng, hắn cũng không ngờ được rằng uy lực của Cán Oa Hủy Diệt lại khủng bố như vậy, là hắn đã tính toán sai lầm một chút.
- Chỉ vì một bữa vương tiệc mà ngươi phải giày vò thành ra như vậy sao?
Nữ Vương Bích Lạc nói với vẻ có chút oán trách.
Dáng vẻ hờn dỗi đó khiến cho Bộ Phương không khỏi nhướng mày lên, đầu của nữ nhân này bị nổ cho thành ngu rồi hả?
- Không phải ngươi đã nói để ta tự đi tìm tư cách nấu nướng cho vương tiệc sao?
- Vốn dĩ đầu bếp Cảnh Diên đã đồng ý rồi, mụ già kia lại nhảy ra ngáng đường, hơn nữa còn muốn phái người đánh gãy chân ta, đòi giết ta... Ta chỉ là đánh trả mà thôi.
Bộ Phương nói bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc này, Bộ Phương cũng hơi suy yếu, nhăn mày lại, tâm trạng cũng không được tốt lắm.
Nữ Vương Bích Lạc nhìn Bộ Phương một cái.
- Bản nữ vương cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, ngươi và Cảnh Diên tự mình quyết định tư cách nấu nướng cho vương tiệc đi, dù sao thì bảy ngày sau cũng là thời điểm tổ chức vương tiệc, hy vọng đến lúc đó vương tiệc sẽ không khiến ta thất vọng.
Nữ Vương Bích Lạc chống cằm, lười biếng nói.
Cảnh Diên khẽ gật đầu.
Tất nhiên Bộ Phương cũng không có ý kiến.
- Được rồi, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi để tỷ thí tài nghệ nấu nướng...
Bộ Phương thở ra một hơi, nói.
- Ánh mắt của Cảnh Diên đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Ta biết tài nấu nướng của ngươi hẳn là rất tốt, nhưng mà ta cũng sẽ không nhường tư cách nấu nướng cho vương tiệc cho ngươi dễ dàng như vậy đâu!
Xa xa.
Một chiếc thuyền U Minh đột nhiên xé rách hư không đi đến.
Tiểu U đang ngồi trên mũi thuyền của thuyền U Minh đung đưa đôi chân dài trắng nõn.
Bộ Phương chợt sửng sốt.
- Tiểu U?
Nữ Vương Bích Lạc nhìn thấy Tiểu U, hai mắt lập tức sáng ngời, thân hình lóe lên ôm lấy Tiểu U, sau đó ấn đầu nàng vào trước ngực của mình rồi vuốt ve.
- U muội muội, có phải lo lắng cho tỷ tỷ nên mới đến đây tìm đúng không? Tỷ tỷ lợi hại như vậy, không có chuyện gì đâu!
Bộ Phương nhìn Tiểu U bị ép tới nỗi không thở nổi kia, nhất thời có chút choáng váng...
Tiểu U rất thân thiết với nữ nhân này sao?
Hồi lâu sau, Tiểu U mới thò đầu ra, thở ra một hơi.
Nàng nhìn Nữ Vương Bích Lạc đang chớp mắt kia một cái, rồi lại nhìn Bộ Phương ở đằng xa.
Do dự một lúc, cau mày một cái nhìn về phía Bộ Phương, hỏi.
- Bộ Phương... Ngươi không sao chứ?
Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, Nữ Vương Bích Lạc lập tức đứng xốc xếch trong gió, vẻ mặt choáng váng...
Đã nói đến đây vì lo lắng cho tỷ tỷ rồi mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận