Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1922: Thịt kho Kỳ Lân và Thâm Uyên Oa Bao Nhục (2)

Notice: Undefined offset: 224
Đương nhiên, những Ác Ma Thâm Uyên này có hình dáng khác nhau.
Thậm chí có cả nữ Ác Ma. Tất nhiên, Ác Ma Thâm Uyên trông rất xấu xí, ngay cả nữ Ác Ma cũng không hề có chỗ nào đẹp cả.
Giờ phút này, mái tóc vàng của Địch Thái Giới Chủ đang bay bay, động tác trong tay không ngừng biến hóa, thái đao lưu chuyển, nguyên liệu nấu ăn bay tán loạn.
Hiển nhiên, hắn ta cũng đang rất tập trung tinh thần trù đấu với đối thủ.
Đây không phải là một trò đùa.
Lần trù đấu này là trù đấu sinh tử.
Người thất bại sẽ biến thành nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên, hoặc là sống hoặc là phải chết.
Mặc kệ là Ác Ma Thâm Uyên hay mấy người Bộ Phương thì đều toàn lực thi triển trù nghệ của mình.
Hơn nữa, bởi vì không cảm nhận được lôi đình nên không ai biết, món ăn của họ tốt như thế nào, có hơn đối phương hay không.
Trong lòng mỗi người không khỏi nảy sinh một cảm giác bất an.
Cho dù là Bộ Phương vẫn luôn tự tin thì lúc này cũng có hơi khẩn trương.
Bộ Phương bưng món ăn của mình lên, chậm rãi cất bước, tước vũ bào xoay tròn.
Hắn đi đến giữa lôi đài, nơi này ban đầu là nơi để nguyên liệu nấu ăn.
Món ăn của Bộ Phương là thịt kho Kỳ Lân.
Của Ác Ma Thâm Uyên thì là Thâm Uyên Oa Bao Nhục.
Vẻ ngoài của hai món ăn này có mấy phần giống nhau, nhưng hương vị thì khác nhau một trời một vực.
Ầm ầm!
Một chùm sáng đột nhiên từ trên bầu trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ trên kệ để nguyên liệu, vây quanh hai món ăn này.
Ầm ầm!
Dường như có một cỗ khí lãng đang không ngừng lao xuống.
Đôi mắt Bộ Phương nhìn chằm chằm vào cái kệ đó, mà Ác Ma Thâm Uyên cũng cảm thấy có hơi khẩn trương, trong lỗ mũi không ngừng phun ra bạch khí.
Thắng bại quyết định sống hay chết, sao họ có thế không căng thẳng chứ.
Vô cùng tự tin như Ác Ma Thâm Uyên cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Ác Ma Thâm Uyên này cảm thấy nó nhất định phải thắng. Nếu không, thật vất vả mới ra ngoài hít thở một lần lại biến thành nguyên liệu nấu ăn của con người, điều này tuyệt đối sẽ khiến nó vô cùng nghẹn khuất.
- Đây là thần quang đánh giá món ăn… Sẽ từ mọi góc độ để đánh giá món ăn.
Ác Ma Thâm Uyên nói.
Nó há miệng ra, hàm răng sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Ngươi đã chuẩn bị để đón nhận cái chết chưa?!
Ác Ma Thâm Uyên nói.
- Con người trắng trắng mềm mềm như người dùng để làm Oa Bao Nhục càng ngon hơn…
Tiếng cười của ác ma vang vọng khắp lôi đài.
Rầm rầm rầm!
Xung quanh lôi đài được làm bằng xương đều có từng chùm ánh sáng buông xuống.
Những chùm sáng này bao phủ lên món ăn bọn họ đặt trên kệ.
Đám người Ảnh Nha lau bàn tay của họ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Dạ Vân là thiên tài Minh Trù Nhất Mạch, rất tự tin với trình độ của mình.
Làm sao hắn ta có thể thua một đám súc sinh được!
Rầm!
Bỗng nhiên.
Chùm sáng trên lôi đài của Bộ Phương bắt đầu dần dần biến mất…
Ánh mắt của Bộ Phương và Ác Ma Thâm Uyên đều thít chặt lại.
Sắp xuất hiện kết quả.
Không chỉ Bộ Phương.
Mà những người khác trên lôi đài đều nhìn qua.
Xì xì…
Chùm sáng hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ lôi đài đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt của Ác Ma Thâm Uyên.
Bỗng nhiên.
Lỗ tai của Bộ Phương và Ác Ma Thâm Uyên đều động một cái.
Ánh mắt cả hai ngưng tụ.
Ngay sau đó, đột nhiên sắc mặt của Ác Ma Thâm Uyên đại biến.
Bởi vì nó phát hiện dưới chân mình… có xương cốt sắc nhọn chui lên…
- Không! Không thể!
Đôi mắt Ác Ma Thâm Uyên thít chặt lại, toàn thân đều rét lạnh.
Nó thua rồi?!
Làm sao nó có thể thua được?
Oanh!
Mặc kệ Ác Ma Thâm Uyên giãy giụa thế nào.
Một tiếng “ầm” vang vọng.
Mặt đất dần sụp đổ, từng cây Cốt Mâu từ đó chui ra, cuối cùng hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay vỗ xuống “ầm” một cái, vỗ về phía Ác Ma Thâm Uyên.
Ban đầu, nó là ác ma vô cùng tự tin, vào lúc này đã biến thành hoảng loạn, sợ hãi.
Cánh thịt sau lưng nó mở ra, xoay người bò ra phía người lôi đài bằng xương này.
Nhưng vừa mới bò được một bước đã bị từng cây Cốt Mâu xuyên thủng.
Phụt!
Máu đỏ tươi bắn ra.
Trên mặt Ác Ma Thâm Uyên ngập tràn vẻ không cam lòng…
Nó thua rồi?!
Không còn nghi ngờ gì nữa, kết quả tỷ thí món ăn của nó và Bộ Phương đã có, theo phán đoán của Quang Thần, nó đã thua.
Thua thì sẽ phải trả giá đắt, trở thành nguyên liệu nấu ăn.
“Xoẹt” một tiếng.
Bàn tay to kia nghiền ép xuống, Ác Ma Thâm Uyên này đang không ngừng bị Cốt Mâu nuốt chửng lấy.
Ánh mắt Bộ Phương thít chặt lại, nhìn chằm chằm hình ảnh dữ tợn ở phía xa.
Hồi lâu sau.
Từng khúc xương màu trắng hiện lên, chất đống trên lôi đài, trở thành một trong những vật liệu xây dựng lôi đài.
Lai lịch của lôi đài này, hóa ra lại là như vậy.
Ác Ma Thâm Uyên biến mất.
Cuối cùng, vị trí mà nó biến mất chất đống một bộ xương, cùng với một miếng thịt đầy đặn bày trên kệ.
Khối thịt này to bằng một chậu rửa mặt nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thịt Ác Ma Thâm Uyên.
Ác Ma Thâm Uyên là nguyên liệu nấu ăn mà Minh Trù của Minh Ngục thích nhất. Đối với việc nấu nướng thịt Ác Ma Thâm Uyên, Minh Trù Minh Ngục là am hiểu nhất.
Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần trù đấu này có thể nói là trận trù đấu tàn nhẫn nhất mà Bộ Phương gặp được cho đến tận bây giờ.
Cái giá của sự thua cuộc quá lớn.
Chỉ một lần thua đã phải chết, thậm chí còn trở thành nguyên liệu của kẻ địch.
Đây mới chính là sự tuyệt vọng lớn nhất.
Bộ Phương nghĩ đến mà có chút sợ.
Đối với thịt Ác Ma Thâm Uyên, Bộ Phương không có cảm giác gì.
Nhưng mà vẫn thu lại thịt này.
Bộ Phương đi đến giữa kệ.
Trên đó bày hai món ăn.
Một món là thịt kho Kỳ Lân, món khác chính là món Thâm Uyên Oa Bao Nhục dẫn đến cái chết của Ác Ma Thâm Uyên.
Bộ Phương lấy đôi đũa trúc ra, bắt đầu nếm thử món ăn của chính mình và Ác Ma Thâm Uyên.
Tuy hắn thắng.
Nhưng hắn vẫn muốn biết mình thắng ở chỗ nào.
Ầm ầm!
Ở phía xa.
Trên một chỗ khác ở lôi đài, từng chùm sáng cũng bắt đầu biến mất.
Điều này cho thấy rằng kết quả sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Thắng bại còn lại trên lôi đài sẽ sắp xuất hiện.
Bộ Phương xoay chuyển ánh mắt, rơi vào chỗ của Địch Thái Giới trên lôi đài, đôi mắt khẽ híp lại.
Sau đó trên lôi đài, chùm sáng biến mất.
Sự sống chết của Địch Thái Giới Chủ và đối thủ Ác Ma Thâm Uyên của hắn ta… sắp được quyết định.
Bộ Phương gắp một miếng thịt đỏ cam bỏ vào miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỗ ấy, lôi đài của Địch Thái Giới Chủ… bắt đầu rung động!
- Không! Sao ta có thể thua được?!
Nhưng kết quả trên lôi đài của Địch Thái Giới Chủ còn chưa xuất hiện.
Bên tai Bộ Phương đã vang vọng một tiếng gào thét không dám tin.
Bộ Phương quay đầu, liền nhìn thấy lôi đài của Dạ Vân.
Dưới chân Dạ Vân, từng cây Cốt Mâu nổi lên…
Thất bại sẽ dẫn đến cái chết… bắt đầu chậm rãi bức bách đến trên người hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận