Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2827: Cuối cùng cũng đồng ý trở về rồi? (1)

Bộ Phương chết rồi?
Bị loại công kích ở trình độ này đánh trúng, hẳn là hắn chết chắc rồi…
Thông Thiên Giáo Chủ và Dương Tiễn gần như tuyệt vọng.
Vốn bọn họ không hề nghĩ đến lại xuất hiện biến cố như vậy.
Trận pháp bát quái mà Phục Hy Nhân Hoàng đã thiết lập ra lại xuất hiện vết nứt, khiến cho một vị Hồn Chủ cấp Hỗn Độn Thánh Nhân chạy ra từ bên trong đó.
Điều này là một tai họa với mọi người.
Đối với Trái Đất Tổ Tinh mà nói, đó lại càng là một tai họa vô cùng to lớn.
Không ai cảm thấy Bộ Phương có thể ngăn chặn được công kích ở cấp độ này cả.
Chỉ có điều.
Rất nhanh, tên Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo kia cũng ngây ngẩn cả người.
Sau khi năng lượng mang tính hủy diệt tán đi để lộ ra một ngọn Thần Hỏa màu bạc đang bùng cháy.
Ngọn lửa kia lập lòe không thôi, giống như muốn đốt cháy cả vạn vật trong thiên địa vậy.
- Đây là…
Ánh mắt của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo co rụt lại.
Sau đó, hắn ta vươn tay ra, muốn dập tắt ngọn lửa này.
Chỉ có điều, hắn ta vừa mới nhấc tay lên thì ngọn lửa kia đã mạnh mẽ bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.

Bộ Phương có hơi mơ màng.
Trong nháy mắt đó, hắn thật sự đã cho rằng mình sắp chết rồi.
Đó là lần Bộ Phương kề sát đến tử vong nhất kể từ lúc hắn xuất đạo cho đến nay…
Trong nguồn năng lượng hắc ám kia có ẩn chứa một lực hủy diệt, đủ để có thể xé nát cơ thể hắn, dập tắt linh hồn hắn dễ như trở bàn tay.
- Đây là chỗ nào?
Bộ Phương mở mắt ra.
Chẳng lẽ đây là nơi mà con người sẽ đến sau khi chết sao?
- Hài tử… ngươi đến rồi à.
Ngay lúc Bộ Phương đang mờ mịt.
Một giọng nói dịu dàng vang vọng lên.
Bộ Phương lập tức ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn theo hướng mà giọng nói phát ra.
Nơi đó…
Một bóng dáng già nua đang xếp bằng ngồi ở đằng kia.
- Toại Hoàng?
Bộ Phương ngẩn ra, ánh mắt hắn co rụt lại.
- Chúng ta lại gặp mặt rồi…
Toại Nhân Thị cười khẽ mà nói.
Từ này được dùng vô cùng tinh túy.
Bộ Phương gật gật đầu, sắc mặt hắn có chút phức tạp mà nhìn thoáng qua Toại Nhân Thị.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Toại Nhân Thị tan biến thành tro bụi.
Mà bây giờ, hắn lại có thể nhìn thấy Toại Nhân Thị, quả nhiên… ông ta đã chết rồi.
Đáng tiếc cho… con đường Trù Thần của ông ta.
Bộ Phương thở dài một hơi, nội tâm hắn cảm thấy có hơi bàng hoàng.
- Ha ha… Tiểu tử kia, ngươi cho rằng mình đã chết rồi sao?
Toại Nhân Thị mở miệng cười khẽ, dường như ông ta có chút buồn cười mà nhìn Bộ Phương.
Ông ta đứng dậy từ tư thế ngồi xếp bằng, bắt chéo hai tay ra sau lưng rồi chậm rãi mà thong thả sải bước đi tới.
Động tác nhẹ nhàng thong dong, nhàn nhã mà thoải mái.
Cứ giống như đang đi tản bộ trong sân nhà mình vậy.
- Ngài… Không phải ngài đã…
Bộ Phương có hơi ngơ ngác.
- Ha ha ha… quả thật lão hủ đã chết rồi, chỉ có điều… trong Tân Hỏa của Nhân Tộc vẫn còn sót lại một sợi thần thức của lão hủ, đây là điều mà chính lão hủ cũng không ngờ được.
Toại Nhân Thị cười mà nói.
Giọng nói của ông ta dường như vô cùng vui vẻ.
Ông ta cười ha hả cứ như thể vừa trúng xổ số vậy.
- Đây là đâu vậy?
Dường như Bộ Phương đã nghe ra một vài ẩn ý trong đó, hắn vẫn chưa chết sao?
Hắn nhìn thoáng qua tước vũ bào trên người mình, vạt áo đã rách nát của tước vũ bào cũng đang chậm rãi phục hồi lại như cũ.
Bộ Phương động tâm thần, chìm vào trong Tinh Thần Hải.
Bên trong Tinh Thần Hải, các Đại Khí Linh đang nhìn hắn với vẻ trông mong.
Thật sự vẫn chưa chết…
Bộ Phương cũng có chút ngoài ý muốn.
Công kích mức đó mà cũng không giết chết được hắn.
Quả thật hắn không hổ là người đàn ông muốn trờ thành Trù Thần mà!
- Nơi này là bên trong Tân Hỏa.
Toại Nhân Thị nói, ông ta bắt chéo tay ra sau lưng mà quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
- Lão hủ truyền Tân Hỏa lại cho ngươi, có lẽ đó cũng là thiên ý trong cõi U Minh này nhỉ… Đây là một loại nhân quả tuần hoàn.
Toại Nhân Thị nói.
- Ngay khi ngươi bị công kích đáng sợ kia đánh trúng, lão hủ đã kéo ngươi vào bên trong không gian của Tân Hỏa này… lúc vừa mới kéo ngươi vào, tiểu tử ngươi thật sự là vô cùng thê thảm… chỉ có điều, sức khôi phục của ngươi rất mạnh, rất nhanh là đã hồi phục lại rồi.
Toại Nhân Thị nói.
- Mặc dù ngươi có thiên phú yêu nghiệt, nhưng dù sao thì tu vi cũng rất thấp, chẳng qua chỉ là Chuẩn Thánh mà thôi, đối đầu với một vị Hỗn Độn Thánh Nhân thì cũng quá sức rồi.
Bộ Phương gật gật đầu.
Sau khi thật sự đối mặt, hắn mới biết được, trước kia hắn khiêu chiến vượt cấp đều vô cùng thuận lợi, nhưng vào lúc thật sự đối mặt với cường giả cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, hắn đã bất lực đến cỡ nào.
- Chẳng qua thì ngươi cũng đã làm rất tốt rồi…
Không biết từ khi nào mà Toại Nhân Thị đã chạy tới trước mặt Bộ Phương.
Ông ta vươn tay ra, dịu dàng mà xoa đầu Bộ Phương.
Cứ giống như một vị trưởng giả hiền lành đang an ủi hậu bối vậy.
Chỉ có điều, theo lý mà nói, quả thật Bộ Phương cũng đúng là hậu bối của Toại Nhân Thị.
- Đừng lo lắng, ngươi rất an toàn khi ở trong Tân Hỏa… tuy nhiên, kéo ngươi vào trong Tân Hỏa cũng không phải là để ôn lại chuyện cũ, lão hủ có chuyện cần ngươi hỗ trợ.
Toại Nhân Thị nói.
Bộ Phương ngẩn ra, hắn gật gật đầu.
- Ngài nói đi.
Nhân Hoàng có công đức vô lượng, dẫn dắt cả Nhân Tộc từ thời kỳ ăn lông ở lỗ đến thời đại văn minh.
Một nhân vật như vậy, thế mà lại có chuyện gì cần hắn phải hỗ trợ sao?
- Chuyện này, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta thôi.
Toại Nhân Thị nói với vẻ cảm khái.
Bộ Phương không nói gì, hắn đang đợi đoạn tiếp theo của Toại Nhân Thị.
- Tân Hỏa của Nhân Tộc đại biểu cho truyền thừa và hy vọng… từ khi Hỗn Độn sơ khai, nó bùng cháy từ một sợi Tân Hỏa cho đến nay, nó sẽ không bao giờ tắt, trước đây không tắt, sau này cũng sẽ không tắt…
- Bên trong Tân Hỏa của Nhân Tộc có ẩn chứa niềm hy vọng, mà chúng ta cần phải tìm ra hy vọng này, ta chỉ còn dư lại một sợi thần thức nên không thể tìm kiếm được, có lẽ còn chưa tìm được thì ta đã bị Tân Hỏa đốt thành tro tàn rồi, nhưng ngươi thì được…
- Tìm kiếm được niềm hy vọng trong Tân Hỏa, trải rộng hy vọng này ra khắp thế gian… có lẽ lão hủ còn có hy vọng sống lại.
- Không phải lão hủ tham sống sợ chết, chỉ là còn chưa diệt trừ được Hồn Ma, lão hủ… Không cam lòng cứ rời đi như vậy, hai vị lão bằng hữu khác cũng thế…
Toại Nhân Thị nói rất nhiều.
Bộ Phương im lặng lắng nghe.
Ngọn lửa xung quanh đang thiêu đốt, nhưng lại không hề có hơi nóng hừng hực như bình thường, ngược lại làm cho người ta có cảm giác như linh hồn vô cùng thoải mái.
- Tiền bối nói quá lời rồi… tất nhiên Bộ Phương sẽ cố gắng tìm kiếm.
Bộ Phương gật gật đầu, hắn nghiêm túc nói.
Nếu thật sự có loại hy vọng phục sinh Nhân Hoàng, tất nhiên Bộ Phương sẽ không từ bỏ.
Toại Nhân Thị bật cười khẽ.
Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như ông ta đã trẻ đi rất nhiều.
- Vậy nhờ ngươi rồi…
Toại Nhân Thị nói.
Ngay sau đó, ông ta gập tay lại rồi bắn ra.
Vù…
Bộ Phương lập tức cảm thấy trước mắt mình sáng chói một trận.
Ngay sau đó, thân hình hắn bỗng dưng quay cuồng lên rồi xuất hiện ở một nơi nóng hừng hực.

Ầm!
Một móng vuốt đập xuống.
Hư không vỡ tan.
Nhưng Thần Hỏa màu bạc kia lại biến mất trong nháy mắt.
- Ngọn lửa này… khá khôi hài đấy, Tân Hỏa của Nhân Tộc à?
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo nhếch miệng.
- Được xưng là Tân Hỏa Nhân Tộc trọn đời bất diệt, bổn tọa thật muốn nhìn thử xem ngươi có thể bất diệt mãi được không.
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo lạnh lùng phun ra một câu.
Sau đó.
Sau lưng hắn ta lập tức có hàng nghìn hàng vạn luồng khí Hồn Ma phóng vút lên trời…
Ầm ầm…
Hơi thở của Hồn Ma dâng trào cuồn cuộn cứ như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Tội Ác Chi Lực hóa thành sóng biển mãnh liệt dâng trào ở Vũ Trụ Tinh Không.
Trong nháy mắt đã bao trùm lên hòng muốn dập tắt Tân Hỏa của Nhân Tộc…
- Hả? Không chỉ có Tân Hỏa Nhân Tộc…
Đột nhiên.
Trong vùng biển rộng lớn bị bao trùm bởi luồng khí đen kịt, Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo kêu nhẹ một tiếng.
Bởi vì hắn ta đã cảm nhận được Pháp Tắc Chi Lực bên trong ngọn lửa kia…
Pháp Tắc Chi Lực là đến từ chính Hỗn Độn Vũ Trụ.
Sau khi Hồn Tộc bọn họ xâm lấn thì Hồn Độn Vũ Trụ cũng dần dần trở thành một vũ trụ rỗng tuếch.
Ở Tổ Tinh của Nhân Tộc này mà lại có thể cảm ứng được khí tức của Hồn Độn Vũ Trụ.
Bên trong đó nhất định có chỗ kỳ quặc.
- Hồn Độn Vũ Trụ à…
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận