Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2314: Mộc Hồng Tử (2)

Notice: Undefined offset: 134
Thân hình Bộ Phương lóe lên, lập tức lui ra.
Né tránh cái tay định sờ soạng của người kia.
“Đừng tưởng rằng ngươi đẹp như nữ nhân là có thể che giấu sự thật rằng ngươi là một nam nhân, đừng có không kiêng nể gì sờ mặt như thế.”
Cánh tay kia dừng lại giữa hư không, nhất thời có hơi xấu hổ.
Hắn ta buông tay xuống, rồi nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Ngươi trưởng thành rất nhanh, còn nhanh hơn cả ta…
Nam nhân nói.
Dường như hắn ta đang hồi tưởng chuyện gì, nhìn Hoàng Tuyền tiểu điếm.
Chắp hai tay, đi dạo trong tửu lâu.
Bầu không khí nhất thời có hơi ngưng trệ.
Sắc mặt Cẩu gia rất kỳ quái.
“Bộ Phương nói tên này là tồn tại lúc trước trong Thanh Đồng Điện ở sông Hoàng Tuyền sao? Chính là tên gia hỏa vì Bộ Phương ngắt Sen Vong Tình mà thoát khỏi phong ấn đó sao?”
Đối phương sao lại biến thành Đại Quan biên cương của Thần Triều được?
- Các ngươi không cần thấy kỳ lạ… Minh Khư trở thành Đại Thế Giới, ta cũng chẳng bất ngờ, nhưng trở về Minh Khư lại là chuyện ngoài ý muốn.
Nam tử nói.
- Không phải ngươi chủ động trở về sao?
Cẩu gia nhất thời ngẩn ra.
Nam tử kinh ngạc nhìn Cẩu gia một cái.
- Dĩ nhiên không phải… Ta ở Thần Triều đắc tội người khác nên là bị đày về.
Đế Thính:
- …
Bộ Phương:
- …
Dường như cảm thấy mọi người đều kinh ngạc.
Hắn ta nở nụ cười, nói:
- Nhưng cũng tốt, trở về cũng tốt, vẫn là Minh Khư thoải mái nhất…
- Ngươi tên Bộ Phương đúng không? Tên rất hay, ta tên là Mộc Hồng Tử, cũng là một cái tên hay.
Mộc Hồng Tử ôn hòa cười một tiếng, một nụ cười làm khuynh thành.
Bộ Phương cảm thấy cái tên gia hỏa này sợ là cũng rất tự luyến.
Nhưng trong lòng Bộ Phương cũng đoán ra, người này hẳn là ký chủ đời trước.
Thật không ngờ người này chính là người lúc trước mình tiếp xúc ở trong Thanh Đồng Điện.
“Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi, tên này đã có thể tìm ra dáng vẻ của bản thân… Không hổ là người từng được hệ thống lựa chọn. Giống với mình, đều là người được trời chọn.”
Một Hồng Tử dịu dàng nhìn Bộ Phương, từng bước đi tới gần hắn làm cho Bộ Phương không ngừng bị buộc phải lui lại.
“Nam nhân này, khí thế hung hăng, dường như có ý đồ quấy rối hắn.”
Bông nhiên.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ bước vào giữa hai người.
Cả hai đồng thời nhìn chằm chằm vào Mộc Hồng Tử khiến hắn ta nhất thời sững người ra.
Bộ Phương lập tức thả lỏng một chút.
“U tỷ uy vũ của ta.”
- Nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng có động tay động chân.
Tiểu U lạnh lùng nói.
Mộc Hồng Tử nhìn Tiểu U một cái, cười rộ lên.
- Được thôi. Không ngờ tới Trớ Chú Thiên Nữ lại vì ngươi mà ra mặt nói chuyện, vậy Mộc mỗ ta liền nể mặt Trớ Chú Thiên Nữ.
Mộc Hồng Tử lùi lại một bước, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Bộ Phương.
- Ta vừa tới Minh Khư, không kịp chờ gì đã đến gặp ngươi. Ở trên thân thể ngươi, ta nhìn thấy bản thân khi xưa… Thậm chí, Bộ Phương ngươi còn trưởng thành tốt hơn cả ta.
Mộc Hồng Tử búng tay một cái, trong tay liền xuất hiện một bình sứ Hồng Ngọc.
Ào ào.
Rót ra hai chén rượu.
Một chén cho chính mình, một chén đưa cho Bộ Phương.
Bộ Phương nhận chén sứ Hồng Ngọc, rượu trong chén trong vắt mát lạnh, mùi rượu không nhiều, từ mùi rượu cũng ngửi ra đây không phải loại rượu ngon gì.
- Uống một chén đi, đây là rượu ngon do chính ta đã ủ! Cho dù là Thần Vương của Hạ Ấp Thần Triều muốn uống cũng không được đâu.
Mộc Hồng Tử cười một tiếng.
Vừa nói xong đã uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trên dung nhan tuyệt mỹ, hàng mày cau lại khiến người ta lưu luyến.
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì mà nhìn.
“Uống một chén rượu thôi mà cũng có thể có phong thái tao nhã như vậy?”
Sau đó hắn thở dài một cái.
Mộc Hồng Tử này nhất định có chuyện muốn nói với hắn, nhưng đối phương không vội thì Bộ Phương cũng chả việc gì phải vội.
Hắn cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Ực!
Rượu chảy vào cổ họng.
Một cỗ vị rượu lập tức nổ tung trong cơ thể Bộ Phương.
Mà ý thức của Bộ Phương dường như đã xuyên qua hư không, ngoại trừ Mộc Hồng Tử ngồi đối diện…
Tất cả mọi thứ đều biến mất.
Cẩu gia, Tiểu U, Minh Vương Nhĩ Ha, khí linh… thậm chí là hệ thống… Tất cả đều không còn cảm giác được nữa.
Bộ Phương thậm chí cũng quên luôn dư vị rượu ngon trong miệng.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Mộc Hồng Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận