Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1013: Ngươi muốn… đánh đến chết? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chùm sáng ngập trời, bí ẩn dần dần lan tràn, những đám mây phía trên bầu trời cũng chậm rãi lưu chuyển, hóa thành một vòng xoáy quái dị.
Mặt nước trong hồ cũng đang xoay tròn hóa thành từng cơn xoáy, từng con Linh Thú từ trong hồ nước ló đầu ra, phun ra tinh khí về phía chùm sáng kia, chiếu rọi lẫn nhau.
Ánh mắt cường giả ở bên hồ đều lấp lánh, nhìn chăm chú vào chùm sáng kia, trong lòng mỗi người đều hưng phấn.
Bọn họ biết, vị trí của chùm sáng chính là vị trí của truyền thừa.
Truyền thừa Thao Thiết Cốc, sao lòng bọn họ có thể không ngứa ngáy được. Phải biết lúc Thao Thiết Cốc thịnh vượng nhất, đã gây ra áp lực cho nhiều Thánh Địa, sự việc bên trong chắc chắn không chỉ là bình thường.
Nếu như có thể có được truyền thừa, có nghĩa là có thể nhận được rất nhiều tài nguyên, thực lực có thể lên tới cảnh giới đáng sợ!
Việc này đối với bất kể cường giả nào mà nói đều rất mê hoặc.
Nhưng để đến với thứ mê hoặc này lại có nhiều nguy hiểm.
Hồ Lạc Nhật có rất nhiều Linh Thú đang phun ra nuốt vào tinh khí, dường như đang tận hưởng cơ hội hiếm có này.
Linh Thú cần cơ duyên, người ngoài cũng cần có cơ duyên, một khí có phát sinh chính là chém giết!
Có cường giả không nhịn được, cũng có cường giả cân nhắc do dự trong lòng, cuối cùng lựa chọn… chém giết!
Có cường giả bước ra một bước, cả người bỗng lao xuống đáy hồ Lạc Nhật!
Oanh một tiếng, hồ nước nổ tung.
Từng con Linh Thú trong hồ nước hé miệng, điên cuồng chém giết về phía các cường giả.
Một vị cường giả nhảy vào, những người khác cũng nhao nhao xông tới.
Chân khí tràn ngập, đao quang kiếm ảnh, kiếm khí ngập trời!
Hồ nước nổ tung!
Một vùng máu tươi tràn ngập, che khuất bầu trời!
Lúc này hồ nước đều bị nhuộm dần sang màu máu.
Rống!
Có một con Linh Thú khổng lồ gào thét, những nhóm cường giả kia vẫn vì truyền thừa mà liều mạng chém giết!
Chiến đấu không biết bao lâu, cơn xoáy trên mặt hồ đều hóa thành màu máu đang chuyển động, tia sáng cũng nhiễm màu máu, làm cho người ta rùng mình.
Rốt cuộc Linh Thú cũng tránh đi.
Các cường giả điên cuồng lặn xuống dưới, bọn họ hướng về phía chùm sáng kia.
Rất nhanh đã chìm đến đáy hồ nhưng họ nhìn thấy một cảnh tượng khiến tất cả đều uể oải.
Chùm sáng từ đáy hồ chiếu ra, nhưng lại là… không có cửa vào, chỉ là từ lòng đất bắn ra…
Cơ thể đám cường giả đều rung động, bọn họ quay ra nhìn nhau rồi gào thét.
Có cường giả điên cuồng công kích về phía mặt đất, tuy nhiên vẫn chưa mở được ra. Ngược lại bị một lực phản phệ tấn công làm cho thịt nát xương tan, hóa thành một chùm máu sương.
Kết quả là tất cả những cường giả lặn xuống đều điên cuồng lao lên mặt hồ.
Rầm rầm!
Từng cường giả như lao phóng lên trời, trong nháy mắt chui ra từ hồ nước, bọt nước văng khắp nơi, rồi nhao nhao lên bờ.
Trên mặt bọn họ tràn đầy kinh hãi, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Có người sau khi ổn định lại tinh thần thì rống to.
- Hỏng rồi! Tất cả đều hỏng rồi! Cửa vào truyền thừa không phải ở chỗ này!

Toàn thân Sở Trường Sinh đều run rẩy, khóa Ngọc Hằng… Đó là một loại Linh Phù đáng sợ để cầm tù cường giả, nó được Thánh Địa Ngọc Hằng nghiên cứu ra để chuyên phong ấn cường giả Thần Hồn cảnh.
Hắn không ngờ được tới, Yến Vũ lại là người của Thánh Địa Ngọc Hằng.
Lúc này đây, cả người hắn đều cảm thấy bi thương.
Thao Thiết Cốc thật sự cô đơn, ngay cả bảng thiết bia trù mà bọn họ luôn tự hào cũng bị Thánh Địa xâm chiếm.
Lúc trước Thánh Địa phái ngươi trà trộn vào đoàn trường lão của Thao Thiết Cốc. Hắn cũng không còn cách nào, dù sao Thao Thiết Cốc nhỏ bé. Nhưng đây là bảng thiết bia trù, đây chính là niềm kiêu ngạo của Thao Thiết Cốc, là dựa vào thực lực mới có thể có tên trên bảng!
Sở Trường Sinh thét dài, không biết đau lòng hay là do thân thể đau đớn!
Cả người bị sấm sét phong tỏa, rất thê thảm.
Sắc mặt Yến Vũ lạnh lẽo, không có chút nào là không đành lòng, hắn oán hận, hắn phẫn nộ…
Lão già Sở Trường Sinh này vì sao mà không trao truyền thừa cho hắn. Không ai biết được hắn vì truyền thừa này mà khổ sở bao nhiêu.
Nhưng hắn lại thua một con tiểu nha đầu.
Làm sao hắn cam tâm?
Tiếng bước chân vang lên, mấy bóng người từ bên ngoài đi tới.
Cầm đầu là một con rối dữ tợn, khiêng một cây Chiến Thần côn in dấu đỏ, khí tức đáng sợ tràn ngập trong mắt.
Ánh mắt Yến Vũ co rụt lại, thân thể hơi lắc lắc một cái.
Con rối này là con rối luôn đi theo sau Bộ Phương. Lực chiến đấu rất mạnh, mình không thể trêu vào.
Ánh mắt quét qua hai người đằng sau lưng con rối, một người dáng người mỹ lệ dung mạo cực đẹp, mái tóc màu tím trải dài làm cho hô hấp của người ta cũng trở nên chậm lại.
Một người khác thì là một người đàn ông anh tuấn.
Nhìn thấy hắn, Yến Vũ lại hít sâu một hơi, trong mắt lộ đầy sát khí.
Chính là tên này một ngón tay đã đánh bay mình, còn đoạt đi tư cách làm giám khảo.
Việc này đối với hắn mà nó là sự sỉ nhục lớn!
Sự nhục nhã kia làm Yến Vũ hận không thể xé nát hắn!
Yến Vũ không biết tu vi thực sự của Minh Vương. Nếu như hắn biết Minh Vương chỉ dùng một ngọn cỏ có thể đánh bại một vị đang ở một nửa Thần Linh cảnh, giờ phút này khẳng định hắn sẽ không trưng ra cái vẻ mặt kia.
Trong tay hắn cầm ba miếng ngọc phù, đây là ba cái khóa Ngọc Hằng.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Minh Vương, cho dù đối phương là Đại Năng, thì khóa Ngọc Hằng cũng có thể trói buộc được, đến lúc đó hắn có thể tùy ý ra tay.
Tròng mắt xám của Tiểu Bạch lấp lóe, nhìn thấy cung điện vàng to lớn ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận