Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1153: Đổi em gái ngươi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên sông Hoàng Tuyền, sóng lớn cuồn cuộn.
Giống như bởi vì Hoàng Tuyền Đại Thánh đang tức giận, mà khiến cho toàn bộ dòng chảy của sông Hoàng Tuyền trở nên sục sôi, nước sông cuộn trào ào ạt.
Thuyền U Minh đạp bằng sóng gió, lao nhanh trong làn nước sông đỏ thẫm.
Bộ Phương và Tiểu U đứng trên mạn thuyền U Minh, gió thổi vù vù, thổi bay cả lọn tóc của bọn họ.
Sương mù máu từ phía xa đang từ từ tiến lại gần, thuyền U Minh giống như một chấm đen đang lao nhanh trên sông Hoàng Tuyền, đâm thẳng vào trong màn sương mù đỏ kia.
Ầm ầm!
Nước sông đập vào bên mạn thuyền, khiến cho thuyền U Minh bị rung nhẹ.
Cẩu gia và Minh Vương nhanh chóng bắt kịp hai người bọn họ, nhảy vào trên thuyền U Minh. Sau khi lên thuyền, Minh Vương hất nhẹ sợi tóc của mình, giơ tay lên che nửa khuôn mặt, dựa vào boong thuyền cười mãi không thôi.
Nhìn bộ dáng Hoàng Tuyền Đại Thánh dạy dỗ hai tên ngốc Thạch Đầu Nhân, khiến hắn ta cảm thấy có hơi buồn cười.
Khi trước bởi vì hai tên ngốc Thạch Đầu Nhân này mà hắn ta phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, mấy lần bị phát hiện ăn vụng quả Luân Hồi, kết quả là bị Hoàng Tuyền Đại Thánh rượt chạy toé khói, hình ảnh chật vật này đến bây giờ đã trở thành truyện cười cho khắp Địa Ngục.
Bây giờ nhìn thấy hai tên Thạch Đầu Nhân này bị dạy dỗ, Minh Vương âm thầm vui sướng.
Cẩu gia cũng đáp xuống thuyền U Minh, mắt chó của nó liếc qua Bộ Phương một cái.
Cẩu gia hỏi:
- Ngươi ngắt lấy được Hoàng Tuyền Thảo à?
Bộ Phương gật đầu, tuy rằng bị phát hiện, nhưng hắn vẫn hái được một lá Hoàng Tuyền Thảo, coi như không bị lỗ.
Giọng nói tràn ngập từ tính của Cẩu gia vang lên:
- Có đúng là một lá Hoàng Tuyền Thảo không?
- Đúng vậy.
Bộ Phương nhíu mày nhìn Cẩu gia một cái, không phải con chó lười biếng này nói chỉ có thể hái một lá thôi à? Chẳng lẽ bây giờ lại thay đổi?
Cẩu gia liếc mắt nhìn Bộ Phương:
- Có phải ngươi bị ngốc rồi không? Đã bị phát hiện rồi sao ngươi không lấy thêm vài lá nữa đi, tự nhiên thành ra đến Địa Ngục một chuyến không công!
Mặt Bộ Phương không thể hiện cảm xúc gì, im lặng nhìn nó.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng đi đến gần, trong miệng còn ngậm một miếng que cay, nói ra:
- Điều này thì ta đồng ý với chó ghẻ, dù sao ngươi đã bị phát hiện rồi, đáng lẽ ngươi nên lấy hết toàn bộ linh thảo đầu nguồn đi. Còn cái gì mà cây ăn quả Luân Hồi kia, nếu có thể lấy được thì nhổ tận gốc mang đi. Ta nói cho ngươi biết, quả Luân Hồi đó chính là mỹ vị nhân gian đấy.
Bộ Phương nhìn hai tên một người một chó đang kẻ xướng người hoạ xúi giục hắn trộm đi hết tất cả mà khoé miệng không khỏi co lại.
Không biết hai tên gia hoả này và Hoàng Tuyền Đại Thánh có thù oán gì đây, mà phải hung ác đến cỡ này!
Đặc biệt là Minh Vương Nhĩ Ha, vừa nói trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích nữa.
Nhìn như kiểu hắn ta đang làm loại chuyện này không bằng.
Khoé miệng Tiểu U cũng co quắp lại, đau lòng thay cho Hoàng Tuyền Đại Thánh một giây đồng hồ.
Thuyền U Minh vẫn lao trên mặt nước sông Hoàng Tuyền, sương mù máu dần bao phủ đến.
Đột nhiên.
Trong màn sương mù máu, xuất hiện bóng đen.
Bóng đen kia lảo đảo, tốc độ không nhanh, nhưng lại nhanh chóng đến gần thuyền U Minh. Khi nó đến gần, nháy mắt mọi người thấy lạnh cả người.
Tiếng sáo từ nơi sâu thẳm vang lên.
Quanh quẩn trên khắp sông Hoàng Tuyền.
Bộ Phương sững sờ, lập tức quay phắt đầu lại nhìn xem, thì thấy một con thuyền đang chậm rãi đi ra từ trong màn sương mù máu.
Đó là một chiếc thuyền nhỏ màu đen nhánh được chế tạo từ gỗ, trên thuyền có một ông lão mặc áo tơi, đội mũ rộng vành.
Ông lão ngồi khoanh chân trên mũi thuyền, trong tay là một cây Cốt Địch màu trắng, đưa Cốt Địch lên gần miệng, âm thanh khúc ca du dương từ trong Cốt Địch bay đi khắp mọi nơi.
Dường như tiếng sáo kia đang lôi kéo dụ dỗ người nghe, khiến cho cả tinh thần và thể xác người ta đều bị vây hãm bên trong nó.
Giờ phút này Bộ Phương cảm thấy bản thân như đang chìm đắm vào trong âm thanh của Cốt Địch.
Theo âm thanh vang vọng của Cốt Địch, trước mắt hắn hiện lên không ít hình ảnh, những hình ảnh này đều là ở nơi sâu kín trong ký ức hắn.
Có hình ảnh về Trái Đất, hình ảnh về Thanh Phong Đế Quốc, Đan Phủ,…
Từng đoạn hình ảnh ngắn ngủi như tuôn ra, làm cho ánh mắt Bộ Phương trở nên ngây dại.
- Gâu!
Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên.
Những hình ảnh trong trí nhớ của Bộ Phương lập tức bị đập nát, hắn rùng mình một cái, cả người giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước.
Trên dưới khắp người đều phủ một lớp mồ hôi.
Bộ Phương thở hắt ra từng hơi, trong mắt toát ra sự kinh hoàng.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Cẩu gia, phát hiện con chó lười biếng này vẫn nằm rạp trên mặt đất, giống như nửa cười nửa không nhìn hắn, sau đó nó đứng thẳng lên, mũi chó hít một cái lẩm bẩm một câu.
Minh Vương Nhĩ Ha ngồi ở một bên, hai chân khoanh lại, trong miệng mút ra mút vào một cái que cay.
Tiểu U cũng nhờ một tiếng chó sủa này mà tỉnh lại, có điều, tình hình của nàng tốt hơn nhiều so với Bộ Phương.
- Đây là Điếu Hồn Giả trên sông Hoàng Tuyền, ông lão thả câu những vong hồn. Sau đó dẫn dắt vong hồn về cầu Nại Hà, rửa sạch trí nhớ của vong hồn, giúp đỡ những vong hồn này vào luân hồi.
Minh Vương Nhĩ Ha liếm que cay một cái, nhìn Bộ Phương và Tiểu U giải thích một lần.
Bộ Phương thoáng chốc sững sờ, đột nhiên trong mắt bắn ra tia sáng.
Bộ Phương hỏi lại:
- Dẫn dắt vong hồn về cầu Nại Hà à? Vậy trên cầu Nại Hà có hoa không?
Minh Vương ngạc nhiên:
- Người trẻ tuổi Bộ Phương, ngươi còn muốn loại hoa này à? Nói thật… Loại hoa này thật sự rất khó ăn, vừa chua vừa đắng, ăn vào rất khó chịu.
Mặt Bộ Phương không thể hiện gì, gia hoả này tới Nại Hà Hoa cũng đã ăn rồi…
Minh Vương nói:
- Ngươi muốn có Nại Hà Hoa cũng không khó, đến chỗ thuyền của ông lão vừa rồi, ông ta sẽ đưa ngươi đến chỗ cầu Nại Hà, Nại Hà Hoa này không quý như Hoàng Tuyền Thảo, cho nên muốn lấy cũng sẽ không gặp phải khó khăn gì.
Hắn ta nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho Bộ Phương có cảm giác muốn đánh hắn ta.
Ông lão kia nhìn qua là biết thâm tàng bất lộ, chỉ riêng mỗi tiếng sáo thôi mà suýt chút nữa đã tẩy sạch bộ nhớ của hắn rồi.
Một khi trí nhớ bị xoá sạch, bản thân hắn sẽ trở thành tên ngốc, nói gì đến việc trở thành Trù Thần, tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi.
Vì vậy Bộ Phương có hơi lo lắng.
Thế mà bây giờ Minh Vương còn xui hắn đến tìm thuyền của ông lão Điếu Hồn Giả có lưỡi câu linh hồn kia.
Đây không phải là bảo hắn đi tìm chết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận