Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1507: Cẩu gia giơ móng vuốt (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lời nói của nữ nhân, đúng là không thể tin…
Đôi mắt nhỏ dài của Minh Vương Nhĩ Cáp hơi mở ra, chậm rãi đứng lên từ phế tích, từng viên đá nhỏ lăn xuống từ trên người hắn.
Âm thanh rầm rầm vạng vọng không dứt.
Giữa hư không.
Kim Giáp đứng lặng, nhìn áo giáp đen lồi lõm dần dần được khôi phục lại, khiêng lấy Thiết Phiến khổng lồ, đứng nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp.
Dáng người nóng bỏng của Lạc Cơ ở trên không trung vô cùng tinh tế. nàng nắm Lưỡi Hái Tử Thần, thân thể tán ra khí tức khiến người ta phải run sợ.
- Minh Vương ca ca, ngươi phải tin là Lạc Cơ vẫn yêu ngươi.
Lạc Cơ nắm lấy Lưỡi Hái Tử Thần, đầu lưỡi liếm qua lưỡi đao, đùa vui cười nói.
Trên thuyền U Minh, Tiểu U và Tiểu Hoa đều ngây người.
Hai vị Ngục Chủ ra tay, Minh Vương Nhĩ Cáp thực sự có thể ngăn cản được sao?
Ý trí chuyển động.
Con ngươi đen nhánh của Tiểu U di chuyển sang một hướng khác.
Chỗ ấy có ngọn lửa đang nhanh chóng tán loạn, càng ngày càng trở nên kinh khủng giống như muốn cả trời đất đều bị thiêu đốt cùng nó.
Tiên Hỏa… giống như bắt đầu xao động.
- Bộ Phương…
Tiểu U nhíu mày.
Bộ Phương đang ở bên trong ngọn lửa, không biết thế nào rồi?
Chắc là sẽ không sao chứ, chắc chắn Bộ Phương sẽ không sao.
- Minh Vương ca ca, Ứng Long đại nhân muốn dẫn ngươi về… Ngươi nên ngoan ngoãn về cùng chúng ta đi, ra tay nhiều chỉ làm tổn hại hòa khí thôi.
Lạc Cơ nói ra, nàng mím môi, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Không cần phải dụ hoặc ta… bổn Vương không thèm.
Minh Vương Nhĩ Cáp thản nhiên nói ra.
- Chỉ bằng hai người các ngươi, chưa hẳn có thể đưa được bổn Vương về.
Minh Vương nói.
- Thế à… Phải không?
Khóe miệng Kim Giáp kéo lên một cái, đôi mắt hơi hơi ngưng tụ.
Ngay sau đó, áo giáp đen trên thân thể lại phát sinh biến hóa.
Bên trên hắc giáp, dữ tợn nổi lên.
- Hắc giáp Ngục chủ Địa Ngục… là chuyên để khắc chế Minh Thần Giáp của Minh Vương đại nhân, nếu Minh Vương vẫn chấp mê bất ngộ… vậy chúng ta không khách khí nữa.
Kim Giáp nói ra.
- Khắc chế… đừng nói là câu chuyện về khắc chế. Năm đó năm vị Ngục Chủ các ngươi hợp lực của không bằng một bàn tay của cha ta, đắc ý cái gì. Bổn Vương cho dù kém xa cha ta, nhưng vẫn có thể đối phó với hai người các ngươi.
Minh Vương Nhĩ Cáp nói ra.
Ngay sau đó.
Mặt đất đột nhiên nổ tung, lõm sâu xuống dưới, đá vụn cuồn cuộn.
Mà thân hình Minh Vương Nhĩ Cáp như hóa thành một quả đạn pháo, phi tốc bắn ra.
Uỳnh!
Trong nháy mắt Kim Giáp có chút hoảng hốt.
Thân hình nhất thời bị một quyền của Minh Vương Nhĩ Cáp đập bay.
Đôi mắt của Lạc Cơ co rụt lại, môi đỏ toét ra.
- Minh Vương ca ca… chúng ta đây là tương ái tương sát sao? Hưng phấn quá!
Xoẹt một tiếng.
Lưỡi Hái Tử Thần bỗng nhiên quét ngang qua.
Hư không giống như bị chém vỡ nát dưới một đao này.
Thân thể đỏ rực của Minh Vương Nhĩ Cáp ở trên hư không, mơ hồ biến mất tại chỗ, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lạc Cơ.
Một khuỷu tay đánh vào bàn tay cầm Lưỡi Hái Tử Thần của Lạc Cơ. Sau đó, cánh tay cắt ngang, bổ trước ngực Lạc Cơ.
Trước ngực Lạc Cơ trấn động.
Thân hình như bị đạn pháo bị nện lao phi tốc xuống mặt đất.
Uỳnh! Mặt đất nhất thời nổ tung.
Uỳnh…
Đột nhiên, Minh Vương Nhĩ Cáp nhướng mày.
Minh Thần Giáp trên thân tản ra nhiệt độ nóng bỏng.
Kim Giáp và Lạc Cơ chậm rãi bay lên từ trong phế tích.
Hắc giáp trên thân hai người họ đều trở nên dữ tợn, trên đó có đường vân bắn ra, khiến người khác hoa mắt.
Đồ Đằng phía trên hắc giáp tản ra khí tức kỳ lạ.
Nó dường như có ảnh hưởng đến Minh Thần Giáp trên người Minh Vương Nhĩ Cáp, khiến cho hắn cử động có chút gian nan.
- Kiến thức về Minh Thần Giáp đúng là không phải giả. Nhưng mà Minh Vương đại nhân, trò chơi kết thúc rồi, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về đi.
Kim Giáp vừa cười vừa nói.
Lạc Cơ bĩu môi, xoa ngực mình. Một chưởng vừa rồi của Minh Vương Nhĩ Cáp… đau quá!
- Minh Vương ca ca, ngươi xấu lắm, đánh đau ngực ta…
Minh Vương Nhĩ Cáp hít sâu một hơi…
Đôi mắt dài nhỏ ngập tràn lạnh lẽo.
- Nếu như lão già Ứng Long kia ở đây, bổn Vương có thể kiêng kị mấy phần. Hai ngươi thì là cái quái gì mà muốn bức bổn Vương?
Uỳnh!
Xích lửa đỏ rực trên người Minh Vương Nhĩ Cáp cháy hừng hực.
Ngay sau đó, trước mặt Minh Vương Nhĩ Cáp xuất hiện một trận pháp màu đỏ.
Âm thanh kinh hoàng từ trong trận pháp truyền ra.
Ầm ầm!
Đôi mắt của Lạc Cơ và Kim Giáp đều co rụt lại, hai người hít sâu một hơi.
Thân hình phi tốc trốn ra xa.
Thời khắc trận pháp kia xuất hiện hư không dường như rung động trong nháy mắt, giống như không thể chịu được gánh nặng mà muốn sụp đổ.
Trận pháp kia vô cùng hừng hực, xoay chầm chậm giống như có thứ gì vô cùng kinh khủng tồn tại bên trong nó.
Chậm rãi, một chuôi kim loại màu đỏ hiện lên.
Chuôi kim loại có đường vân, vô cùng huyền bí khiến cho tinh thần người ta không thể tránh khỏi mà bị hấp dẫn.
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Cáp lạnh như băng nhìn trận pháp, vươn tay nắm lấy chuôi kim loại kia.
Hư không xung quanh trận pháp đều sụp đổ.
Trời đất ở đây khó có thể chịu đựng được sức mạnh này.
- Không thể nào… sao Minh Vương có thể nắm giữ vật kia.
Ánh mắt Kim Giáp thít chặt, uy lực khủng bố khiến da thịt hắn đều đang run rẩy.
Khuôn mặt trắng nõn của Lạc Cơ tràn đầy kinh ngạc, sợ tóc không ngừng bay lên.
- Hóa ra… Minh Vương ca ca cũng không ngừng tiến bộ nhỉ!
Tiên Trù giới.
Tầng thứ năm, đỉnh Tiên Thụ.
Đỉnh Tiên Thù to lớn, có một căn nhà gỗ nhỏ.
Cửa nhà bị đẩy ra.
Một bóng người chậm rãi đi ra, dáng người thẳng tắp, cả người không một mảnh vải chỉ có một cái quần lót che đi hạ thân.
Bên ngoài nhà gỗ, có một cô nữ tử tóc vàng dáng người bốc lửa.
Nữ tử kia có dáng vẻ vô cùng mê hoặc mị lực.
Nghe tiếng cửa gỗ được đẩy ra, nữ tử kia tranh thủ quay đầu nhìn sang, nhìn thấy thân hình trần trụi kia.
Người đàn ông vô cùng anh tuấn, tóc vàng trên đầu đang lượn lờ, vô cùng mê hoặc lòng người.
Chỉ là… thân thể lõa lồ này, khiến cho người ta cảm thấy có chút quái dị.
- Giới Chủ đại nhân! Ngài lại không mặc quần áo rồi! Nhanh đi mặc vào đi!
Thân thể thon dài cân xứng của nữ tử kia vô cùng đẹp, mặt đỏ lên càng thêm mê hoặc lòng người. Tay xuất hiện ánh sáng hiện lên một bộ trường bào, đưa ra trước mặt nam tử kia.
- Nha Nha, chỉ có thân thể trần trụi mới có thể cảm nhận được chân chí hoàn mỹ của đất trời.
Nam tử anh tuấn kia nói ra.
- Đây không phải là lí do mà ngài không mặc quần áo…
Nữ tử được gọi là Nha Nha nói.
- Ngài thân là Giới Chủ của Tiên Trù giới… chí cao vô thượng cao đẳng Lân Trù, xin chú ý hình tượng một chút.
Nữ tử kia nghiêm túc nói.
- Bổn Tôn muốn cảm thụ nghệ thuật thế gian. Chỉ có thế mới có thể để cho thể xác và tinh thần có thể hòa hợp với Tiên Trù giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận