Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1101: Khảo hạch Thần Hồn Cảnh (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phân thân Thánh Sư bị Tiểu Hoa hóa thành Thất Thải Phệ Thiên Mãng một ngụm nuốt vào.
Một loại cảm giác xấu hổ khó hiểu lưu chuyển trong không gian, tất cả mọi người đều nhìn thấy con mãng xà màu vàng khổng lồ ở trong hư không kia, vẻ mặt ai nấy đều hết sức ngạc nhiên.
Lúc trước Thánh Sư bộc phát ra uy nghiêm lớn như vậy, giống như thần linh sắp sửa quá bộ xuống thế gian, kết quả còn chưa kịp giả vờ bức bách hoàn chỉnh đã bị một con mãng xà một ngụm nuốt xuống, trong đó có bao nhiêu xấu hổ, người ngoài cuộc có nói sao cũng không đủ.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ cong lên, trong lòng cũng không khỏi vì cái kẻ gọi là Thánh Sư kia đau lòng.
Hai lần Thánh Sư ra sân, dường như đều là chưa nói xong đã bị người ta cắt ngang, miểu sát…
Lúc này, Bộ Phương thật sự có thể cảm thụ được, yêu cầu của Thánh Sư cũng không nhiều lắm, hắn ta chỉ là muốn lẳng lặng giả vờ ra vẻ.
Đáng tiếc kết quả bao giờ cũng không như mong đợi.
Thân hình khổng lồ của Tiểu Nha lưu chuyển một đợt ở trên hư không, dưới lân phiến màu vàng phát ra hào quang rực rỡ, ngược lại khiến cho ánh mắt không ít người bắt đầu sáng lên.
Cuối cùng, Tiểu Hoa bay trở về bên cạnh Tiểu Nha, một lần nữa hóa thành dáng vẻ tiểu cô nương.
Đầu lưỡi mềm mại của Tiểu Hoa thò ra, vươn tới, liếm một vòng xung quanh cánh môi đỏ mọng, cảm thấy cực kỳ hăng hái.
Thất Thải Phệ Thiên Mãng, vốn lấy hồn phách của con người làm thức ăn, Thánh Sư kia mượn tàn hồn của Yến Thành, muốn tiến lên làm ra vẻ, kết quả ra vẻ bị phản lại, đương nhiên không hề hay ho, vừa vặn bị Tiểu Hoa một ngụm nuốt xuống.
Một ít linh thú cường đại chân chính đều có thể cắn nuốt các loại tàn hồn, bởi vì tàn hồn có thể làm dịu tinh phách của linh thú, khiến cho bọn chúng nhanh chóng khỏe mạnh trưởng thành, giống như Thất Thải Phệ Thiên Mãng, giống như Tiểu Hắc…
Bọn họ đều có thể cắn nuốt tinh phách tàn hồn, hóa những thứ này thành năng lượng, tăng cường thực lực cao lên.
Sở Trường Sinh khoác lên một bộ y phục, gió thổi đìu hiu, thổi cát đá trên mặt đất bay cuồn cuộn, cũng gợi lên gương mặt u buồn của ông ta.
Tiểu Bạch ở đằng xa vẫn như cũ nhét thanh vũ khí Thí Thần kia của ca ca vào trong miệng.
Trong Thí Thần Cung của Yến Thành ẩn chứa rất nhiều vật chất thần tính, có tác dụng đề thăng rất lớn đối với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cắn nuốt Thí Thần Cung này, tương đương với cắn nuốt vài vũ khí Thí Thần ở những thánh địa khác.
Thuận theo cắn nuốt, khí tức trên người Tiểu Bạch bắt đầu nhanh chóng kéo lên, rất nhanh đã đạt tới một cái giới hạn.
Cái này giống như hắc động không đáy hoàn toàn cắn nuốt sạch sẽ Thí Thần Cung, Tiểu Bạch lại một lần nữa trở nên bất động, rơi vào ngủ say.
Vẻ hung ác trên người thối lui, khôi phục lại dáng vẻ béo ú khả ái trước kia, cái bụng cổ động phình lên.
Đám người Bộ Phương bay xuống, đáp trên mặt đất, toàn bộ Lân Ngọc Quán đã hoàn toàn hóa thành phế tích, vỡ vụn rơi rãi rác đầy đất.
Hai mắt Lưu Gia Lý thất thần, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã hăng hái trở lại.
Hắn ta nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt kia mãnh liệt giống như là nhìn thấy thứ gì đó mà hắn ta cực kỳ khát vọng.
Một viên linh dược thiện do Thao Thiết Chi Tâm sứt mẻ nấu nướng mà ra, lại có thể làm cho Sở Trường Sinh cận kề cái chết, hoặc có thể nói là Sở Trưởng Lão gần như sắp chết sống lại.
Phần thực lực này, phần trình độ này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn ta, vượt qua khỏi nhận thức của hắn ta về linh dược thiện. Thì ra linh dược thiện… còn có thể làm được loại chuyện như này!
Cộc cộc cộc…
Sở Trường Sinh đi tới bên cạnh Bộ Phương, ông ta cầm lấy y phục mặc lên người, cả người một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tư thế oai hùng phấn chấn kia, toàn thân phát tán ra khí tức cuồn cuộn.
Dáng vẻ tuấn mỹ kia khiến cho ngay cả Lưu Gia Lý cũng không đành lòng nhìn thẳng mặt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người khác.
Cho dù là ai cũng không có cách nào tưởng tượng ra được, Sở Trường Sinh dưới cái thân thể trẻ tuổi này lại ẩn núp lực lượng đáng sợ có thể hóa thành quái vật ba thước. Cái loại cảm giác này khiến cho da thịt Lưu Gia Lý bắt đầu run rẩy.
Lưu Gia Lý càng tới gần nhìn gương mặt Sở Trường Sinh, tâm thần càng thêm run rẩy.
Lân Ngọc Quán mất thì mất, Lưu Gia Lý cũng không cảm thấy quá tiếc nuối, chỉ cần có Lưu Gia Lý hắn ta ở đây, muốn xây lại một cái Lân Ngọc Quán khác trong Thao Thiết Cốc cũng không khó khăn gì lắm. Bộ Phương hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn về phía Lưu Gia Lý, thản nhiên nói:
- Trận so tài đầu bếp này, là ta thắng đúng chứ?
Lưu Gia Lý hơi sửng sốt, tiếp theo nhanh chóng hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Là ngươi thắng, Lưu Gia Lý ta có chơi có chịu, chúc mừng ngươi, chiến thắng xếp hạng top mười Bảng Thiết Bia Trù, chân chính quét ngang toàn bộ Thao Thiết Cốc.
Bộ Phương khẽ nheo mắt, thản nhiên gật nhẹ đầu với Lưu Gia Lý.
Nếu như so tài đầu bếp đã kết thúc, vậy Bộ Phương thuận tiện cũng muốn bắt đầu thu lấy Lân Ngọc Đao trong tay Lưu Gia Lý. Đây là quy tắc so tài đầu bếp, cũng xem như quy tắc của Bộ Phương.
Có chơi có chịu, người thua phải giao ra Thái Đao.
Thái Đao là tôn nghiêm của một vị đầu bếp, ngay cả tôn nghiêm cũng thua mất, cho dù là người bình thường cũng sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng mà Lưu Gia Lý lại có chút trái ngược, mặc dù hắn ta thua mất Thái Đao, nhưng hắn lại càng thêm phấn khởi cuồng nhiệt đối đãi với Bộ Phương.
Sau khi Bộ Phương thu được Lân Ngọc Đao của Lưu Gia Lý, đám người Bộ Phương lập tức cáo từ, rời khỏi khu vực này.
Lân Ngọc Quán gần như đã hoàn toàn hóa thành phế tích.
Mà đám người Bộ Phương có ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì, phế tích này đương nhiên chỉ có thể sửa chữa khôi phục lại trong Thao Thiết Cốc.
Ánh mắt của tất cả những người đi bộ trên con phố dài hầu như đều bị đội nhóm của Bộ Phương thu hút.
Hình ảnh xảy ra vừa rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy được. Bọn họ nhìn Sở Trường Sinh đã hóa thành tiểu sinh trẻ tuổi bên cạnh Bộ Phương, trên mặt mọi người ai nấy đều lộ vẻ phức tạp.
Mặc dù Sở Trường Sinh đã không còn là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc nữa.
Nhưng mà… lúc Sở Trường Sinh đi ngang qua, từng người một vẫn như cũ nghiêm túc cúi đầu cung kính.
Dù sao Sở Trường Sinh cũng đã vì Thao Thiết Cốc này làm rất nhiều chuyện…
Trong lòng mỗi người bọn họ đều rất kính nể ông ta.
Mái tóc bạc của Sở Trường Sinh đong đưa, ánh mắt kéo theo một tia vui mừng, nhìn nhóm cường giả đang cung kính cúi đầu với ông ta và đội nhóm.
Bộ Phương chắp tay lại, áo bào lông vũ phất phơ trong gió, hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi không hối hận sao?
Sở Trường Sinh sửng sốt:
- Cái mạng này là do ngươi cứu về, lão hủ đã nói từ hôm nay trở đi lão hủ sẽ không còn là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc nữa, vậy thì chắc chắc không phải. Từ hôm nay trở đi, chỉ có người phục vụ của Thao Thiết tửu lâu… Sở Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận