Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1590: Là tín ngưỡng… chỉ có Lạt Điều! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù là thực lực, hay món ăn, mọi người đều cảm thấy Đông Phương Hỏa sẽ thắng.
Năm vị giám khảo liếc nhìn nhau, ngồi chính giữa là tiểu Địch Thái Giới Chủ. Lần lượt nếm thử món ăn của Đông Phương Hỏa, vô cùng hào hứng.
Món ăn vừa đưa vào miệng, mắt mỗi vị giám khảo đều sáng lên.
- Thú vị… món ăn này tuy là đồ chay nhưng lại mang cảm giác mặn mà. Mỗi một loại gia cầm đều dùng Tiên Tài mà nấu thành, không có thịt nhưng lại hơn hẳn mùi vị của thịt.
Một vị giám khảo khen ngợi.
- Theo đẳng cấp của gia cầm tăng cao, thì mùi vị của món ăn lại có thay đổi. Vị ngon nhất thuộc về phượng hoàng, những mỗi con một vẻ, món ăn rất sáng tạo…
Một vị giám khảo khác cũng sờ ria mép, khen ngợi.
Đông Phương Hỏa tự hào vô cùng. Đương nhiên hắn nắm rõ món ăn của mình trong lòng bàn tay. Vốn là món chay cũng bời vì đối thủ chính là Bộ Phương.
Nếu đối thủ của hắn là Tiên Trù tầng thứ năm đương nhiên hắn sẽ không khinh thường như thế, sẽ không chọn nấu chay. Đương nhiên sẽ chọn thịt của vạn cầm, tiến hành nấu nướng.
Nhưng là thịt thì yêu cầu lại càng cao. Vì kết hợp mùi vị các loại thịt rất quan trọng.
Đối phó với Đại Ma Vương, Đông Phương Hỏa cảm thấy hắn không cần phải làm ra Vạn Cầm Triều Phượng mạnh nhất.
Tuy ban giám khảo khen ngợi nhưng vẫn chưa vội kết luận.
Bọn họ chuyển ánh mắt sang món ăn của Bộ Phương. Lạt Điều cắt thành từng khối, bày trên băng vụn.
Nhìn bề ngoài thì kém hơn Vạn Cầm Triều Phượng không chỉ một chút, nhưng so về hương thơm thì Lạt Điều không hề thua kém.
- Lạt Điều? Đúng là lần đầu tiên nghe đến món ăn này.
Giám khảo vừa cười vừa nói.
Bọn họ cũng là lần đầu tiên được thưởng thức món ăn của Bộ Phương. Lúc trước Bộ Phương thắng ở thế hoàn toàn, không cần bọn họ đánh giá.
Đũa gắp một khối Lạt Điều. Từng tia hào quang nở rộ, đẹp không sao tả xiết, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Nhưng mà cũng chỉ thế thôi, cũng không để lại cho bán giám khảo quá nhiều ấn tượng.
Nhét Lạt Điều vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt năm vị giám khảo đều trừng lớn. Trong mắt như có ngọn lửa đang cháy rực lên.
Đôi mắt này như hóa thành lò lửa.
Ầm ầm! Như là Hỏa Sơn bạo phát.
Sắc mặt mỗi một vị giám khảo đều đỏ bừng.
- Mùi vị này…
Một giám khảo đỏ mặt, cảm thán không nổi.
Thân thể hắn như bị hỏa thiêu, nóng rực, như muốn cởi hết cả y phục ra.
Một khối Lạt Điều nho nhỏ mà như chứa đựng đủ loại mùi vị.
Mùi vị kia tràn đầy trong miệng, cuối cùng biến thành vị cay như xé lưỡi.
Vị cay này đơn thuần mà không làm bộ làm tịch.
Mùi hương này nhẹ nhàng mà không dung tục.
Sau khi nếm xong, ban giám khảo tràn ngập cảm giác muốn tìm tòi một thứ bí mật gì đó.
Vừa cứng vừa mềm, cắn xuống lại có vị thịt tràn ra. Mà miếng thịt lại mềm vô cùng, như tan trong miệng.
- Đây là vị của tôm?
Một vị giám khảo vừa ăn vừa nói.
Ở tầng thứ tư của Tiên Trù giới đương nhiên có hải sản, chắc chắn ban giám khảo cũng đã từng ăn tôm rồi.
Quấn tôm ở trong Lạt Điều lại không khiến vị của tôm bị toát ra ngoài trước đó.
Sau khi cắn mới có thể thấy được vị tôm tươi… bạo phát trong nháy mắt như một quả bom nổ chậm khiến cho người ta trầm luân không thoát ra được.
- Ngon!
Một vị giám khảo khen.
Tiểu Địch Thái Giới Chủ duỗi tay không ngừng gặp Lạt Điều.
Lạt Điều vào bụng khiến hắn vô cùng mê say.
Phản ứng của giám khảo khiến khán giả vô cùng xôn xao. Đến bây giờ bọn họ cũng nghi ngờ, vị vẫn không thể kết luận được ai là người chiến thắng.
Ánh mắt Đông Phương Hỏa cũng co rụt lại, cảm thấy không thể nào mà tin được.
Bởi vì hắn có cảm giác, mình không nắm chắc phần thắng nữa. Thậm chí còn bất an.
Cảm giác bất an này khiến hắn bực bội.
- Làm sao ta có thể thua một món ăn như cây gậy kia được, làm sao nó có thể thắng ta được!
Đông Phương Hỏa hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Bộ Phương.
Sau đó bình tĩnh trở lại.
- Phải tin tưởng Vạn Cầm Triều Phượng của mình…
Vạn Cầm Triều Phượng vô cùng sáng tạo, và Lạt Điều có mùi vị uyên thâm.
Năm vị giám khảo sẽ chọn ai?
Dưới sự chú ý của mọi người, ban giám khảo đưa ra lựa chọn.
- Ta chọn Vạn Cầm Triều Phượng… tuy mùi vị không như Lạt Điều nhưng lại vô cùng sáng tạo.
Một vị giám khảo nói.
- Ta chọn Lạt Điều không chỉ vì mùi vị, mà còn cảm giác rung động trong nó nữa.
- Ta chọn Lạt Điều, không vì cái gì khác, chỉ vì tín ngưỡng
- Vạn Cầm Triều Phượng… chỉ có thể dùng một từ kinh diễm để hình dung.
Bốn vị giám khảo đã đưa ra lựa chọn. Kết quả lại ngang nhau, vẫn không thể phân thắng bại.
Nhưng còn một vị giám khảo… trở thành sự chú ý.
Tiểu Địch Thái Giới Chủ nhét Lạt Điều vào trong miệng, như cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn hắn.
Hắn để đũa xuống, sờ sờ miệng. Cánh trắng sau lưng vỗ vỗ, cả người bay lên đứng trên bàn ăn. Hai tay chống nạnh, hạ thân nở rộ.
- Vạn Cầm Triều Phương có hoa không quả, nếu có thể thay đổi nguyên liệu nấu ăn một chút thì có thể so sánh được. Nhưng lại nấu chay, chỉ có thể nói là nét bút hỏng lớn nhất…
- Không nghi ngờ gì nữa… tín ngưỡng chỉ có Lạt Điều.
3-2
Thắng bại đã định, người thắng là Đại Ma Vương!
Kết quả vừa được công bố, khắp nơi sợ hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận