Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 310: Tay trái Long Cốt Đao, tay phải nồi Huyền Vũ

Tay trái Long Cốt Đao, tay phải nồi Huyền Vũ
Bộ Phương vốn mệt mỏi nằm trên ghế nhất thời chấn động, ánh mắt đang lim dim chớp mắt mở ra, trở nên lóe sáng.
Thân thể của hắn giống như nhảy dựng lên khỏi ghế, ngồi thẳng tắp, trừng to mắt.
Có thể đổi trang phục Trù Thần rồi?
Thiếu chút nữa quên mất chuyện trọng yếu này. . . Vừa về tới tiểu điếm, hoàn cảnh thoải mái khiến cho hắn bất giác quên mất phần thưởng của Hệ Thống.
Bộ trang phục Trù Thần đầu tiên của hắn là Long Cốt Thái Đao vàng kim, cái này đối với Bộ Phương mà nói là một đồ làm bếp vượt thời đại, ở nơi này hơn một năm, Long Cốt Thái Đao vàng kim mang tới cho hắn trợ giúp cực lớn, càng làm cho tài nghệ nấu nướng của hắn tăng trưởng hơn không ít.
Đối với Thái Đao này, trong lòng Bộ Phương vô cùng thích thú.
Nhưng bất giác, hiện giờ hắn đã tập hợp đủ ba mảnh trang phục Trù Thần, có thể đổi trang phục Trù Thần thứ hai. Đó rốt cuộc là vật gì? Trong lòng Bộ Phương lại tràn đầy tò mò.
- Trong quá trình đổi trang phục Trù Thần. . . bắt đầu phát tiến độ tu vi chân khí mười phần trăm.
Thanh âm nghiêm túc và chân thật của Hệ Thống vang lên, không ngừng quanh quẩn bên tai Bộ Phương, khiến cho hô hấp của hắn cũng có chút rối loạn.
Tiến độ tu vi chân khí mười phần trăm. . . Vật này đối với Bộ Phương đồng dạng rất trọng yếu, nhưng trong lòng Bộ Phương hiểu rõ, cho dù có tiến độ chân khí mười phần trăm, muốn thăng cấp vẫn không hề dễ dàng, hắn đại khái còn cần đạt được phần thưởng tiến độ chân khí mười phần trăm nữa mới có thể.
Nhưng vật này không vội, có lúc nào cũng tốt hơn không có?
Bộ Phương thật ra rất lạc quan.
Thứ hắn chân chính để ý vẫn là trang phục của Trù Thần. . .
Nhưng Hệ Thống vẫn chậm chạp không nói ra tin tức có liên quan đến trang phục Trù Thần, khiến Bộ Phương chờ đợi cũng có chút vò đầu bứt tai.
Hắn thấy buồn bực, hắn cảm thấy Hệ Thống tuyệt đối cố ý làm như vậy, đây tuyệt đối là treo ngược khẩu vị người khác.
Trong hẻm nhỏ, truyền đến một tiếng bước chân, sau đó Kim Bàn Tử và Bàn Tử đại quân của hắn liền xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
- Ơ, Bộ lão bản? Mấy ngày nàay không thấy? Xem ra vận khí của lão Kim ta không tệ, vừa trở về Đế Đô đã có thể nếm thử món ăn của Bộ lão bản.
Kim Bàn Tử thấy Bộ Phương đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, trong con mắt hẹp dài trên khuôn mặt béo ục ịch nhất thời phát ra loại ánh sáng như nhìn thấy mỹ nữ.
Bộ Phương chờ trang phục Trù Thần xuất hiện, một mực mong đợi Hệ Thống một lần nữa lên tiếng, nhưng Hệ Thống vẫn không lên tiếng, khiến hắn cảm nhận được một trận phiền não.
Loại phiền não này đối với đầu bếp mà nói hết sức không tốt, đầu bếp muốn nấu nướng ra món ăn mỹ vị không được nóng nảy, nhất định phải trầm ổn, dụng tâm và tâm thái bình tĩnh.
Bộ Phương nhìn khuôn mặt cười hì hì quen thuộc của Kim Bàn Tử, nhất thời tỉnh ngộ, mình cũng có chút ngơ ngẩn rồi.
- A. . . Hôm nay món ăn của tiểu điếm Phương Phương đều do ta nấu nướng, hoan nghênh quang lâm.
Bộ Phương đứng dậy, thần sắc mặc dù đã bình tĩnh, nhưng lại có thêm một chút ấm áp.
Kim Bàn Tử và Bàn Tử Quân phía sau hắn đều sửng sốt, vội vàng liếc nhìn nhau, vui mừng hô lên.
Ở trong tiểu điếm Phương Phương, hiện giờ muốn muốn nếm thử món ăn của Bộ lão bản tự mình nấu nướng, phải là mấy loại đặc thù, ngày thường một số món như cơm trứng chiên, thịt sườn đều do hai vị đầu bếp học đồ của tiểu điếm Phương Phương nấu nướng.
Mặc dù mùi vị rất ngon, tay nghề so với đại đa số đầu bếp của Đế Đô, thậm chí Thanh Phong Đế Quốc, cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ. . . So với món ăn của Bộ lão bản vẫn thiếu một loại. . . ý nhị và linh tính.
Ý nhị và linh tính đó chính là thứ đưa đến sự chênh lệch giữa các món ăn.
Nhìn Bộ Phương xoay người trở về phòng bếp trong tiểu điếm, Kim Bàn Tử thở ra một hơi, sau đó dẫn đầu bước vào trong tiểu điếm.
Những người khác cũng phục hồi tinh thần, đồng loạt hét lên, không ai nhường ai bắt đầu chen chúc.
. . .
Suốt một ngày, Bộ Phương đều ở trong phòng bếp nấu nướng, tay của hắn cũng không có phút nào dừng lại, tiếng băm thái thức ăn cốc cốc vang lên không ngừng trong phòng bếp.
u Dương Tiểu Nghệ đi tới tiểu điếm, khi cầm món ăn đầu tiên lên phát hiện Bộ lão bản đang đứng ở cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu hiện khiến cho u Dương Tiểu Nghệ nhìn lặng vài giây, sau đó phát ra tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó nhận một cái trợn mắt của Bộ Phương.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, sau khi đám người Kim Bàn Tử rời khỏi tiểu điếm, việc làm ăn ở tiểu điếm nhất thời càng trở nên nhộn nhịp, các thực khách trong Đế Đô Đế Đô đều nối liền không dứt chen chúc đi tới hướng tiểu điếm Phương Phương.
Hơn phân nửa những người quyền quý ở Đế Đô tựa hồ đều tới đây.
Ngay cả thần hộ mệnh Đế Đô mới nhậm chức, Tiếu Nhạc cũng hấp tấp chạy đến Đế Đô.
Khôi hài. . . Hiện giờ muốn ăn một bữa món ăn do Bộ lão bản đích thân nấu nướng, sao mà khó khăn, hơn nữa ý nghĩa. . . lại càng phi phàm.
Từng đợt mùi thơm nồng đậm từ trong tiểu điếm Phương Phương bay ra, giống như một con rắn nhỏ quanh co khúc chiết, không ngừng quấn quanh trong không khí, hồi lâu vẫn không mất.
Bay ra khỏi tiểu điếm, bay ra khỏi hẻm nhỏ, bay ra phố dài mười dặm. . .
Tiếu Tiểu Long và Vũ Phù nhìn tiểu điếm náo nhiệt gấp mấy lần trong ngày thường, đều hít vào một hơi, lúc này bọn họ mới biết, chênh lệch giữa bọn họ và Bộ lão bản rốt cuộc lớn thế nào.
Trên mặt mỗi thực khách ăn xong món ăn đều nở nụ cười hạnh phúc, khiến cho bọn họ cảm thấy một trận kích thích.
Bởi vì đây là điều bọn họ không làm được, bọn họ quả nhiên còn con đường rất dài cần cố gắng.
Khi thời gian buôn bán kết thúc, trong phòng bếp rốt cục cũng ngưng nấu nướng.
Nhưng Bộ Phương vẫn làm mấy món ăn, mang ra phòng bếp, bày trên bàn trong tiểu điếm, hắn gọi Tiếu Tiểu Long, Vũ Phù và u Dương Tiểu Nghệ, tính toán khao bọn họ.
Đây là một nồi nhất phẩm tạo hóa, nhưng so với nồi nhất phẩm tạo hóa trong quân đội, cũng kém hơn không ít, bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong nồi cũng không phải là thịt linh thú cấp bảy.
Nhưng dùng thịt linh thú trong không gian Hệ Thống của hắn thay thế cũng đồng dạng, mặc dù đẳng cấp thịt kém hơn một chút, nhưng mỹ vị giống nhau.
Nước súp chua say, đậu hủ Ma Bà cũng được hắn xào nấu, đặc biệt là đậu hủ Ma Bà, dùng công cụ nấu nướng trong tiểu điếm, mùi vị quả thực muốn đột phá.
Tròng mắt ba người u Dương Tiểu Nghệ cũng mở lớn, tựa hồ muốn xuyên thấu trời xanh
Ba món ăn mới!
Bộ lão bản hăng máu gà sao? Bình thường nửa tháng cũng không đẻ ra một món ăn nào mới. . .
- Nếm thử xem, mùi vị không tệ.
Bộ Phương nhếch miệng, nói với ba người.
Bộ Phương ngẩng đầu, nhìn về phía thực đơn giắt trong tiểu điếm, trong đó lại có thêm mấy món ăn, chính là nồi nhất phẩm tạo hóa.
Giá tiền đều không rẻ.
Giá tiền của nồi nhất phẩm tạo hóa lại đạt đến hai trăm rưỡi nguyên tinh.
Nhưng nồi nhất phẩm tạo hóa này dĩ nhiên không thể là loại Bộ Phương nấu ở Tây Huyền Quân lần trước..., phẩm cấp thịt linh thú sẽ không cao như vậy.
Lần trước thật sự là quá may mắn, ai ngờ lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn tựa như phát điên từ trong Thập Vạn Đại Xuyên chạy đến như vậy. . .
Kết quả khiến cho Bộ Phương thoải mái . . . sử dụng, hiện tại hắn nhớ tới chuyện này trong lòng hắn cũng có chút kích động.
Nửa tháng không gặp u Dương Tiểu Nghệ, tiểu nha đầu này lại cao lớn thêm không ít, dáng vẻ càng duyên dáng yêu kiều.
Nhưng giống như lúc trước, hình ảnh lúc ăn vẫn không có chút hình tượng thục nữ.
- Hô. . . Ha. . . Thối lão bản. . . Ma Bà đậu hủ của ngươi ăn thật ngon! Cay xé lưỡi!
u Dương Tiểu Nghệ cười ha ha, đôi môi cũng bị sưng đỏ vì cay, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời bỏ món Ma Bà đậu hủ.
Đầu lưỡi không ngừng cay nồng.
Tướng ăn của Tiếu Tiểu Long cũng không sai biệt lắm, còn Vũ Phù khá hơn một chút, tương đối lịch sự.
Bộ Phương bẻ khớp ngón tay, nhếch miệng, cũng gia nhập vào trong đại quân ăn hàng của ba người.
Chỉ chốc lát sau, ba món ăn đều bị ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, khuôn mặt của u Dương Tiểu Nghệ cũng đỏ bừng, trợn mắt nhìn Bộ Phương, không kịp nói gì đã chạy ra khỏi tiểu điếm, hướng về phía nhà nàng.
Trong những thức ăn này có hàm chứa linh khí nồng nặc, đặc biệt là nồi nhất phẩm tạo hóa lại càng xứng danh tạo hóa, linh khí ôn hòa, nhưng là món ăn giúp đột phá tuyệt hảo.
Tu vi của u Dương Tiểu Nghệ vốn dừng ở cảnh giới Chiến Linh tứ phẩm một thời gian dài, mỗi ngày lại ở chỗ cây Ngũ văn ngộ đạo hấp thu linh khí, thể ngộ chân lý tu luyện, hôm nay cộng thêm nồi nhất phẩm tạo hóa kích thích, trực tiếp tràn ra, đột phá.
Tiếu Tiểu Long và Vũ Phù lại không có dấu hiệu đột phá, nhưng cũng có ích lợi rất lớn đối với tu luyện, hai người rối rít cáo biệt Bộ Phương.
Thu hồi bát đũa, Bộ Phương khép cửa tiệm.
Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, trong đầu rốt cục vang lên thanh âm của Hệ Thống.
Bận rộn suốt một ngày, chính là để cho mình kìm chế nôn nóng trong lòng, quả nhiên chỉ có nấu ăn, Bộ Phương mới có thể giữ được tâm thái bình tĩnh.
- Trang phục Trù Thần “Nồi Càn Khôn Tạo Hóa” đã xử trí xong, mời Kí Chủ kiểm tra và nhận. . .
Thanh âm của Hệ Thống vang lên, Bộ Phương cũng không vội vàng.
Hắn ở trong phòng bếp tiếp tục luyện tập Lưu Tinh Đao Công đã đạt đến cực hạn không cách nào đột phá, sau đó mới trở lại phòng ngủ, khép cửa phòng lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bộ Phương mới trịnh trọng lắng đọng tinh thần bước vào trong Hệ Thống.
Sau đó, một trận vù vù.
Trong phòng đột nhiên hiện lên chi chít điểm sáng, một Truyền Tống trận pháp màu trắng một lần nữa xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Cuồng phong rít gào, lay động mái tóc của hắn không ngừng phiêu đãng, sợi dây buộc tóc tức thì bị trận gió lớn thổi bay, mái tóc xõa ra.
Bộ Phương ngưng thần nhìn Truyền Tống trận, trong trận pháp nổ vang, một đạo quang ảnh khổng lồ chậm rãi từ đó bay ra.
Đây là một đạo thân ảnh đen như mực giống như Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao.
Dáng vẻ là một cái nồi hết sức bình thường, nhưng dọc theo cái nồi lại vẽ chi chít hoa văn và hình vẽ huyền bí, Bộ Phương nhìn hồi lâu, rốt cục phát hiện trong hình vẽ tựa hồ mơ hồ có một con Huyền Vũ khổng lồ nặng nề như ngọn núi.
Một cảm giác cổ xưa nặng nề ập đến, khiến Bộ Phương cảm thấy tinh thần của mình cũng có chút run rẩy, tròng mắt đột nhiên trợn to.
Đây. . . hình như là một cái nồi đặc biệt!
Ầm. . .
Điểm sáng biến mất, trận pháp tiêu tán, sau đó cái nồi điêu khắc hình vẽ Huyền Vũ ầm ầm rơi xuống trên sàn nhà phòng hắn.
Vào giờ khắc này cả tiểu điếm tựa hồ cũng rung động mãnh liệt.
Chú chó mực gục ở cửa cũng trợn to mắt, kỳ dị nhìn thoáng qua gian phòng của Bộ Phương.
- Cái nồi này. . . làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh.
Bộ Phương thì thầm nói, vươn ngón tay thon dài, vuốt dọc theo miệng nồi, cảm giác lạnh thấu xương nhất thời từ theo ngón tay của hắn truyền đến đầu dây thần kinh của hắn.
Một tiếng ba động kỳ lạ từ đó truyền ra, Bộ Phương tựa hồ có cảm nhận.
Hắn cảm thấy tay phải của mình truyền đến một cảm giác thiêu đốt nóng rực, một hình vẽ cái nồi liền xuất hiện chỗ cổ tay của hắn.
Bộ Phương chép miệng kỳ lạ.
Tâm niệm vừa động, cái nồi nặng nề cổ xưa liền trở nên hết sức nhẹ nhàng, được hắn dùng một tay giơ lên.
Tay xòe ra, giống như triệu hồi Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, cái nồi này cũng hóa thành khói đen biến mất không thấy gì nữa.
Tay trái Long Cốt Đao, tay phải nồi Huyền Vũ. . .
Trang phục Trù Thần. . . quả nhiên đồ sộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận