Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2355: Wow, ngươi lợi hại thật!! (1)

Ầm ầm!!
Mọi người ở đây đều phát ra một trận tiếng xôn xao
Đó là tiếng kêu chấn kinh.
Thất Thải Phệ Thiên Mãng, đây chính là Thần Thú giống Thần Long đó! Thần Thú này đã vô cùng khan hiếm rồi!
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Linh Thú như này.
Chủ yếu là so với các loại Thần Thú thuộc loại Phượng Hoàng như Thần Long thì tỉ lệ sống sót của Thất Thải Phệ Thiên Mãng quá thấp.
Đây cũng là lý do vì sao Thiếu Vương gia của Bình Dương Vương Phủ sẽ vì một con Thất Thải Phệ Thiên Mãng mà đặc biệt tổ chức Thưởng Thú Yến.
Rầm rầm rầm!
Huyền Thiết Lao Lung cao mười mét, mỗi một cây Huyền Thiết đều vô cùng lạnh lẽo, đen kịt mà lạnh buốt.
Tản ra lực vây khốn khiến cho linh hồn của người khác đều sợ hãi.
Mãng Xà khổng lồ bị giam ở bên trong, bất kể có trùng kích thế nào đi nữa thì cũng không cách nào phá tan lồng giam được, ngược lại bởi vì thân thể va chạm vào lồng giam mà xuất hiện vết thương chồng chất.
Tiếng gào thét vang vọng, trong tiếng thét còn mang theo sự phẫn nộ cùng cực.
Trong mắt Mãng Xà cũng có nước mắt chảy ra, hiển nhiên là bị người khác xem như đồ chơi mà thưởng thức, khiến con Mãng Xà lớn này cảm nhận được sự bi phẫn và sỉ nhục vô cùng cực.
- Không hổ là Thượng Cổ Thần Thú, mỹ lệ đến mức khiến cho người ta trầm luân!
- Rất xinh đẹp, đặc biệt là chiếc vảy đó, Thần Thú Xà Lân, nhìn thấy cũng làm người ta khát vọng.
- Nếu làm vảy rắn này thành váy, chắc chắn là rất xinh đẹp!

Những người xung quanh đều phát ra tiếng cười khẽ, tiếng cười vô cùng chói tai.
Thiếu Vương gia của Bình Dương Vương Phủ cười nhạt một tiếng.
- Con Thất Thải Phệ Thiên Mãng này là do thợ săn hoang dã bắt được ở bên ngoài Thần Triều, đừng nhìn con Thất Thải Phệ Thiên Mãng này chỉ có tu vi Bán Thần, nhưng mấy vị thợ săn hoang dã cấp bậc Hạ Đẳng Thần Chi kia suýt nữa cũng đã bị giết chết rồi đấy!
Thiếu Vương gia chắp tay ra sau lưng, giống như đang thưởng thức món đồ riêng tư xinh đẹp nhất, trong đôi mắt hắn ta hiện lên ý cười.
- Bản vương vốn là muốn dạy dỗ nó một phen, nhưng đáng tiếc, dù sao cũng là Thượng Cổ Thần Thú, kiêu ngạo khó thuần, dạy dỗ phải hao phí sức lực rất lớn, vì bản vương sắp trùng kích Thần Chi Chi Cảnh, nên không có thời gian dạy dỗ, vậy nên đã tổ chức Thưởng Thú Yến sớm hơn.
Thiếu Vương gia nói.
Người xung quanh lập tức phát ra tiếng kinh ngạc cực kỳ hâm mộ.
- Pháp Tắc Hủy Diệt của Thiếu Vương gia đã nắm chắc Viên Mãn rồi sao?
- Thật đáng mừng, Thiếu Vương gia muốn xung kích Thần Chi Chi Cảnh, Thiếu Vương gia đã lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, tương lai nhất định cũng có thể trở thành một vị Thần Vương giống như Bình Dương Vương vậy!
- Chúc mừng Thiếu Vương gia! Chúc mừng Thiếu Vương gia!

Người xung quanh vội và phát ra tiếng chúc mừng, mỗi người đều toát ra vẻ hâm mộ.
Bán Thần lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường đột phá trở thành Thần Chi, đây chính là đại sự đấy!
- Không nói những thứ này, hôm nay nhân vật chính là Thất Thải Phệ Thiên Mãng của bổn vương! Mọi người thưởng thức cho tốt... Mặt khác, tiệc rượu mà Địa Cấp Thần Trù của Bình Dương Vương Phủ đã tỉ mỉ chuẩn bị sắp mang lên rồi, các vị ăn ngon uống ngon chơi tốt!
Thiếu Vương gia cười ha hả.
Hiển nhiên việc mọi người lấy lòng khiến hắn ta rất vui vẻ.
Thiếu Vương gia có thể chuẩn bị cách chơi Thưởng Thú Yến này thì tất nhiên hắn là một tên sĩ diện.
Ầm!
Thất Thải Phệ Thiên Mãng lại đập vào Huyền Thiết Lao Lung lần nữa, cả lồng giam đều chấn động một trận.
Nó há miệng phát ra tiếng gào thét.
Người xung quanh đều cười đùa.
Thiếu Vương gia chắp tay ra sau lưng, một cánh tay đặt ở trên cây cột của Huyền Thiết Lao Lung.
- Ngươi chỉ cần yên tĩnh làm một con rắn xinh đẹp là tốt rồi.
Thiếu Vương gia cười nhạt.
Lời nói vừa dứt.
Trên thân thể của hắn ta đột nhiên bộc phát ra một cỗ thần uy đáng sợ.
Pháp Tắc Phù Văn quanh quẩn trên người hắn ta.
Đột nhiên hắn đôi mắt sáng bừng lên.
Ầm!
Thất Thải Phệ Thiên Mãng lập tức kêu rên một tiếng, thân thể của nó hung hăng đập xuống mặt đất trong lồng giam.
Dường như có xiềng xích vô hình khóa Thất Thải Phệ Thiên Mãng lại.
Lạc Tam Nương hơi cau mày một cái, có chút không thoải mái đối với hành động đó của Thiếu Vương gia.
Cót két.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Lạc Tam Nương cứng đờ lại, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Bộ Phương đã siết nắm đấm lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào Thiếu Vương gia ở chỗ xa.
Ánh mắt này khiến trong lòng của Lạc Tam Nương lập tức nhảy dựng một cái.
Thanh niên không phải muốn gây sự thật đó chứ?
- Ta có việc, rời đi một chút.
Bộ Phương nhìn Lạc Tam Nương một cái, mặt không biểu tình mà nói.
Nói xong, hắn bèn cất bước rời đi, Lạc Tam Nương há mồm muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Trong mắt của Thất Thải Phệ Thiên Mãng đang ngã bên trong Huyền Thiết Lao Lung mang theo nước mắt, bỗng nhiên ánh mắt của nàng nhếch lên đảo qua một phương hướng, hơi ngẩn ra, dường như trong mắt có thần quang thoáng qua.
Hả?
Thiếu Vương gia đang bao phủ thần thức nhíu mày lại.
Tâm tình của Thất Thải Phệ Thiên Mãng thay đổi tất nhiên không trốn thoát được sự cảm ứng của hắn ta.
Dựa theo tầm mắt của Thất Thải Phệ Thiên Mãng mà nhìn sang, lại phát hiện nơi ấy chỉ có một mỹ nữ xinh đẹp.
- Lạc Tam Nương?
Thiếu Vương gia hơi sững sờ, sau đó hắn ta ôn hòa cười một tiếng, gật đầu về phía Lạc Tam Nương.
Lạc Tam Nương mỉm cười khom người đáp lễ.
Nhưng trên thực tế, nội tâm của Lạc Tam Nương đã dao động từ lâu.
Nàng biết không phải Thất Thải Phệ Thiên Mãng nhìn nàng.
Mà là chỗ Bộ Phương vừa rời đi.
Thất Thải Phệ Thiên Mãng này... quen biết với Bộ Phương?
Bỗng nhiên.
Lạc Tam Nương hít một hơi khí lạnh.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao Bộ Phương muốn có được tấm thiệp mời tham gia Thưởng Thú Yến của Thiếu Vương gia rồi, hóa ra là Thất Thải Phệ Thiên Mãng này quen biết với Bộ Phương.
Vậy cũng có ý nghĩa là có lẽ Bộ Phương sẽ ra tay.
Dù sao thì quen biết lẫn nhau đương nhiên là sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trong nhất thời, Lạc Tam Nương có hơi chết lặng…
Đáng chết, đây là sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Bộ Phương xoay người rời đi.
Rời xa đám người rồi thì hắn cau mày nghĩ xem phải làm thế nào để cứu Thất Thải Phệ Thiên Mãng ra.
Cũng chính là Tiểu Hoa đang bị giam ở trong lồng.
Không sai, ngay trong ánh mắt đầu tiên khi Bộ Phương nhìn thấy Thất Thải Phệ Thiên Mãng, Bộ Phương đã biết Mãng Xà này chính là Tiểu Hoa.
Dù sao Bộ Phương cũng sẽ không cảm ứng sai khí tức trên người Tiểu Hoa được.
Tiểu Hoa cũng là bạn cũ của Bộ Phương, nhìn thấy lão bằng hữu gặp nạn, dĩ nhiên là Bộ Phương không chịu đựng nổi.
Nếu như không phải Lạc Tam Nương đã nói với hắn tính nguy hiểm của Bình Dương Vương Phủ.
Có lẽ hắn đã ra tay ngay tại chỗ rồi.
Nhưng mà Lạc Tam Nương đã từng nói, Vương gia của Bình Dương Vương Phủ là một vị Thần Vương…
Ngoại trừ Thần Vương ra thì còn có mấy vị Đại Viên Mãn Thần Chi tọa trấn.
Phần lực lượng này, bây giờ tuyệt đối Bộ Phương không thể kháng trụ được.
Cho nên muốn giải cứu Tiểu Hoa nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
Cứu thì nhất định phải cứu, nhưng làm thế nào để cứu... Đây chính là vấn đề.
Đi lại trong lâm viên, Bộ Phương cau mày.
Bỗng nhiên.
Một cỗ khí tức nguy hiểm đột nhiên tới gần.
Ánh mắt của Bộ Phương lập tức ngưng trọng lại.
Áo choàng lông vũ bay phất phới, thân hình lướt ngang ra vài trăm mét trong nháy mắt.
Chỗ Bộ Phương đứng ban đầu dần dần vặn vẹo, sau cùng thì phốc một tiếng mà nổ tung như bọt biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận