Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2835: Nàng... nên trở về rồi. (1)

- Làm?
Ngươi cho rằng đang uống rượu đấy à?
Thông Thiên Giáo Chủ và những người khác đều mỉm cười và lắc đầu.
Sau đó, hắn ta bưng chén canh lên, nước canh lắc lư một hồi, hắn ta học theo bộ dạng của Bộ Phương mà đổ canh vào trong miệng.
Ừng ực…
Đây là canh Long Vĩ, bên trong có vô số thần dược quý hiếm. Tinh túy của thần dược dung hòa với nước canh Long Vĩ làm cho món canh này vô cùng bổ dưỡng và mang đến năng lượng vô hạn.
Toại Nhân Thị vui sướng ăn canh, yết hầu lên xuống không ngừng, uống ừng ực một hơi hết cả bát canh.
Trong lúc uống canh, thể xác và tinh thần của ông ta cứ như thể đã thay đổi, hoa Đại Đại trên đỉnh đầu lặng lẽ nở rộ, phóng ra vô số năng lượng thần bí, khiến cho thiên hạ ầm vang không dứt.
- Hahaha... sảng khoái!
Toại Nhân Thị cười lớn.
Uống xong chén canh, ông ta duỗi tay moi ra một miếng thịt rồng bên trong bát rồi nhét vào trong miệng, nhai nhoàm nhoàm từng miếng lớn.
Thịt rồng rất dai, nhưng khi ông ta nhai thì năng lượng trong thịt rồng tản ra và thấm vào trong cơ thể ông ta.
Khiến cho sức mạnh của Toại Nhân Thị bắt đầu tăng lên mỗi lúc một mạnh!
Không chỉ có Toại Nhân Thị.
Phục Hy và Thần Nông cũng đang uống canh.
So với Toại Nhân Thị thì cả hai người uống canh đều có thần thái hơn hẳn, một ngụm chén sạch.
Sau đó hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau...
Cơ thể vốn dĩ đã cạn khô của họ dường như đang hồi phục lại vào lúc này, giống như một đợt hạn hán kéo dài và đột nhiên lại mưa, để cơ thể và tâm trí họ được dịu lại.
Rầm rầm...
Năng lượng hùng vĩ quanh quẩn xung quanh họ, khiến cho hơi thở của họ trôi nổi lên, tựa như muốn đập tan cả bầu trời.
Tôn Ngộ Không uống xong canh, hắn ta lại tiếp tục cầm chiếc bát mà lắc mạnh liên tục, như thể hắn ta muốn lắc thêm nước súp để uống vậy.
Từ trước đến nay, hắn ta chưa bao giờ ăn một món canh ngon như vậy, quả thật là đầu độc hắn ta mà.
Nó còn ngon hơn cả đào tiên ở Thiên Đình nữa!
Mọi người đều rất thích món canh này.
Uống xong, muốn nữa cũng chẳng được.
Một bát canh khiến cả thể xác và tinh thần của mọi người có chút thay đổi.
Lần này, Hao Thiên Khuyển ăn canh rất thỏa mãn.
Có lẽ Dương Tiễn đã bị con chó Hao Thiên Khuyển này lạnh nhạt đến sợ rồi, lần này, hắn ta đặc biệt để lại một ngụm canh cho nó.
Hao Thiên Khuyển thè lưỡi liếm láp cái đuôi của mình, nó đang vô cùng vui vẻ.
Dương Tiễn nhìn nó mà bất giác thở dài.
Hắn ta đường đường là một vị Thần Tướng của Thiên Đình, giữ cấp bậc Thiên Đế, vậy mà lại phải nhìn sắc mặt của một con chó mà làm, thật là một nỗi bi ai của con sen (*) mà!
(*) con sen: là chủ nhân, người nuôi các con vật như mèo hoặc chó
Rầm rầm...
Ở xa xa...
Vị Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo bị nhành cây của cây Thế Giới kia trói chặt trên không trung, hắn ta gầm lên một tiếng!
Thân thể của hắn ta lại bị đám nhân loại này chế biến thành đồ ăn rồi.
Làm sao hắn ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ, chỉ có Hồn Ma bọn chúng ăn thịt người, còn loài người làm sao có thể ăn được Hồn Ma?
Không thể chịu được!
Tuy nhiên, dù có giãy giụa đến mấy thì hắn ta cũng không thể thoát khỏi cây Thế Giới được, cây Thế Giới trong truyền thuyết chính là nơi trú ngụ của linh hồn của tất cả các vị thần tiên.
Nó có tác dụng trấn áp linh hồn rất mạnh.
Thân thể của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo bị Bộ Phương thu lại, đối với Bộ Phương mà nói, thân thể của một vị Hỗn Độn Thánh Nhân nhất định là bội thu lớn, sau này có thể nấu được nhiều món ngon hơn nữa!
Đối với linh hồn của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo.
Phục Hy Nhân Hoàng vận hành trận đồ Bát Quái, trận pháp xoay tròn rồi nghiền nát linh hồn của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo.
Biến thành năng lượng thuần túy rồi rót vào trong trận pháp.
Phía dưới.
Trên trận pháp đã phong ấn thông đạo kia tràn đầy hắc khí.
Tuy nhiên, vì Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo đã bị nghiền nát nên sau khi những năng lượng đó tràn vào trong trận pháp thì khiến cho những vết nứt phía trên trận pháp chậm rãi khôi phục lại.
Trận pháp đã gần như vỡ tan lại có thể trấn thủ thông đạo của Trái Đất mà đám Hồn Ma đã xâm nhập.
Phục Hy gật đầu về phía Bộ Phương, cảm ơn món súp của hắn.
Món súp đó đã lấy lại năng lượng cho hắn và khiến hắn rất hạnh phúc.
Hắn nhìn Bộ Phương rồi búng ngón tay.
Đột nhiên, một tia sáng chiếu vào cơ thể Bộ Phương, đó là món quà của hắn dành cho Bộ Phương, là lời cảm ơn của hắn.
Bộ Phương giật mình!
Hắn có thể cảm nhận được rằng có một trận đồ Bát Quái xoay vòng rồi rơi lên trên cánh tay Thao Thiết của hắn.
Nhị khí âm dương cộng với trận đồ Bát Quái, bây giờ, cánh tay Thao Thiết dường như đã trải qua một số thay đổi khôn lường.
Tạm thời Bộ Phương không thể cảm nhận được sự thay đổi này, nhưng chắc chắn hắn sẽ có thể phát hiện ra nó trong tương lai.
Phục Hy làm xong tất cả những điều này.
Hắn cứ tựa như một ngôi sao băng mà đáp xuống trung tâm của trận pháp đang phong ấn hắc động kia một lần nữa.
Hắn ngồi xếp bằng lại, hai tay đặt trên chân, mắt hơi rũ xuống.
Đùng!
Phía sau trận pháp.
Dường như có một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ đang trùng kích không ngừng.
Mỗi một lần va chạm đều khiến cho trận pháp rung lên!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hồn Ma ở đằng sau trận pháp đó lại phát động một trận tấn công một lần nữa, có lẽ chúng cũng đã cảm nhận được sự thật rằng Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo đã bị xóa sổ.
Sự sụp đổ của một vị Đại Hồn Chủ cũng là một cái giá quá lớn đối với Hồn Ma.
Càng đừng nói cái giá này còn không hề đổi lấy một chút lợi ích thực tế nào cả.
Thần Nông cũng cảm ơn Bộ Phương, Thần Nông nhìn Bộ Phương và gật đầu với hắn.
Tay hắn run lên một cái, một chiếc bình đổ nát cũ kỹ xuất hiện trong tay hắn.
- Đây là Bách Hoa Thần Nhưỡng. Ta đã thu thập hàng trăm đóa hoa cấp thần dược rồi ủ thành, tặng cho ngươi đó, Ta đưa chúng cho ngươi, dùng một viên Bách Hoa Thần Nhưỡng này có thể bảo dưỡng được xương cốt cơ thể của người sống và cả người chết, một viên có thể khiến cho vết thương của linh hồn trì trệ lại…
Thần Nông cười nói.
Bộ Phương nhận lấy, hắn chỉ cảm thấy chiếc bình trên tay mình rất nặng, đúng hơn hết là cực kỳ nặng.
Đó chính là tất cả thần vật được Thần Nông sưu tầm, có thể nói là bảo vật quý giá nhất của Thần Nông.
Bộ Phương đột nhiên im lặng. Hắn cảm thấy Phục Hy và Thần Nông có vẻ hơi dứt khoát, bọn họ đã truyền hết bảo vật của bản thân cho Bộ Phương, dường như để có thể truyền thừa lại cho đời sau vậy.
Thần Nông tặng Bách Hoa Thần Nhưỡng cho hắn xong. Sau đó, Thần Nông bước lên Cát Tường Vân, xung quanh cơ thể hắn là những thần dược đang lượn lờ.
Dường như mỗi một loại thần dược đều có linh tính, sống động như thật, bao bọc lấy Thần Nông rồi đáp lên trên trận pháp đó.
Cùng Phục Hy trấn áp trận pháp.
Toại Nhân Thị liếc nhìn Bộ Phương.
- Đồ mà lão phu nên đưa cho ngươi cũng đã đưa rồi... Ngươi đã nắm được hy vọng của Tân Hỏa, đây mới là truyền thừa của lão phu cho ngươi...
Toại Nhân Thị vuốt râu, cười mà nói.
- Các ngươi cũng nên đi rồi đó. Đây là phòng tuyến cuối cùng của Tổ Tinh. Chỉ cần ba lão cốt đầu bọn ta vẫn còn ở đây, chắc chắn đám súc sinh kia sẽ không thể đột phá được đâu!
Toại Nhân Thị cười nói.
Ông ta phất tay, nhấc cành Toại Mộc lên rồi xông vào ngân hà.
Tay Toại Nhân Thị run lên.
Một Hỗn Độn Khí đột nhiên lan tràn ra rồi bao trùm lấy thân thể mọi người.
Mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, sau đó bọn họ đã phát hiện bản thân đã thoát ra khỏi bầu trời đầy sao này...
Cửa vào Thiên Ngoại Động Thiên.
Bộ Phương đứng bên trên mà nhìn vào trong cửa động.
Chỉ thấy Toại Nhân Thị đang cầm cành Toại Mộc mà ngồi trên tinh không và mặc sức cười lớn.
Vô số ngôi sao đều ảm đạm đi.
Đằng sau Toại Nhân Thị, hắc động trôi nổi, trận pháp nổ vang.
Hai bóng dáng già nua nhưng lại hùng vĩ đang ngồi xếp bằng bên trên đó, trấn thủ mọi thứ vững như bàn thạch, bảo vệ cho Tổ Tinh của nhân loại.
- Đây là ba vị Nhân Hoàng, ba vị có công lao to lớn đối với nhân loại… Họ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của loài người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận