Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1745: Cho ta mượn món ăn của ngươi để mời khách (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay khi mùi rượu tỏa ra, toàn bộ mọi người có mặt ở đó đều chìm vào im lặng.
Đặc biệt là Lâm Đại Mỹ đang ngồi đối diện Bộ Phương, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức mở to, như thể cô ấy đã nhìn thấy một điều gì đó vô cùng khó tin.
Chiếc mũi của nàng đang không ngừng động đậy, hít lấy hít để mùi rượu tràn ngập trong không khí, màu đỏ trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
- Thơm quá đi! Mùi. . . mùi rượu này!
Lâm Đại Mỹ nuốt nước miếng ừng ực, cảm thấy có chút không thể tin được.
Nàng là một kẻ nghiện rượu, là một con sâu rượu có tiếng trong Thần Nữ Thành, Lâm Đại Mỹ thân là một tướng quân nhưng lại vô cùng nghèo nàn, chủ yếu cũng là vì nàng đã dùng hết tiền để đi mua rượu uống rồi.
Chỉ tính riêng trong Xuân Phong Các, một vò rượu đã có giá chín nghìn Minh Tinh, căn bản không phải là rượu mà người bình thường có thể uống được, cũng chỉ có Lâm Đại Mỹ tiền nhiều như nước mới có thể thường xuyên chạy tới đây uống rượu mà thôi.
Nhưng mà, bây giờ, nàng lại ngửi thấy một mùi rượu thơm hơn, mùi rượu đó như thể có một ma lực, không ngừng quanh quẩn tràn ngập trước khoang mũi, làm thức tỉnh con sâu rượu trong bụng nàng, khiến cho nàng không nhịn được mà muốn uống...
- Đây. . . Đây là rượu của ngươi sao?
Lâm Đại Mỹ gần như choáng váng, mở miệng hỏi.
- Rượu này tên là Hoàng Tuyền Nại Hà, là một loại rượu do ta dày công bào chế...
Bộ Phương thản nhiên nói.
Tay hắn khẽ run lên, một chiếc chén sứ xuất hiện trong tay hắn, rượu đổ ọc ọc vào trong chén, âm thanh trong veo thanh thúy vang lên không ngừng.
Rượu nhẹ nhàng đánh vào trong chén, âm thanh phát ra làm cho người ta mê muội.
Hương thơm của rượu trở nên êm dịu hơn, sau khi quanh quẩn một vòng trong chén rượu, lại càng thêm đậm đà hơn.
Bộ Phương cầm chén rượu dốc vào trong miệng dưới ánh mắt hâm mộ của Lâm Đại Mỹ.
Phát ra một tiếng kít kít.
Rượu vừa vào cổ họng, ngay lập tức trôi tuột xuống dạ dày dọc theo cổ họng.
Trong nháy mắt, một cảm giác như lửa đốt tràn ngập khắp trong cơ thể của Bộ Phương.
Mùi vị của những loại rượu khác trước đó đã bị hòa tan và biến mất hoàn toàn vào lúc này.
Bộ Phương nhắm hờ mắt lại và cảm nhận mùi rượu quanh quẩn trong miệng...
Con sâu thèm thuồng trong người Lâm Đại Mỹ thật sự quấy nhiễu làm cho nàng cực kỳ khó chịu.
Nàng duỗi bàn tay thon dài của mình ra, chộp lấy vò rượu bằng ngọc xanh của Bộ Phương.
Nhưng mà Bộ Phương đương nhiên biết được động tác của nàng, bất ngờ dùng một tay vỗ xuống, đè lên phía trên của vò rượu bằng ngọc xanh.
Mí mắt khẽ nhếch lên, dán chặt vào trên người Lâm Đại Mỹ, khóe miệng giật một cái, nhẹ giọng hỏi.
- Muốn uống hả?
Lâm Đại Mỹ nháy mắt một cái, gật đầu lia lịa.
- Cho ta một hớp đi.
Lâm Đại Mỹ nhếch miệng nở nụ cười.
Bộ Phương không trả lời mà lại tự rót cho mình một chén.
Rượu đổ vào trong chén sứ thanh hoa phát ra tiếng ọc ọc, mùi rượu tỏa ra không ngừng.
- Uống một chén cũng không phải là không được, có điều là... ngươi phải mời cơm.
Bộ Phương nói.
- Không phải chỉ là mời cơm thôi sao! Bổn tướng quân bao hết, muốn ăn cái gì thì tùy ngươi!
Lâm Đại Mỹ lập tức vỗ lên bộ ngực như sóng cả cuộn trào của mình, nói một cách vô cùng hào phóng.
Ánh mắt của Bộ Phương thoáng chốc trở nên thích thú.
- Được lắm, đây là do ngươi nói đấy.
Bộ Phương mỉm cười, sau đó phất tay một cái, một cái chén bằng sứ thanh hoa lại xuất hiện.
Ngón tay khảy nhẹ. Ngay lập tức, một dòng rượu từ bên trong bình sứ bằng ngọc xanh bắn thẳng lên trời rồi rót vào trong chén sứ thanh hoa, vẫn đang lắc lư liên tục ở trong đấy.
Ngay sau đó, Bộ Phương dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên chén rượu.
Chén rượu đó chao đảo nhẹ một lúc rồi bay tới chỗ của Lâm Đại Mỹ.
Hai mắt của Lâm Đại Mỹ lập tức sáng rực lên.
Nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy ly rượu một cách cẩn thận rồi đổ rượu vào trong miệng.
Ọt ọt ọt ọt.
Sau khi uống một ngụm, cả người đột nhiên rùng mình một cái, Lâm Đại Mỹ liếc nhìn Bộ Phương với vẻ không thể tin nổi.
Rượu này của Bộ Phương thật sự có thể đánh bật hoàn toàn rượu của đầu bếp.
- Rượu đó của ngươi, không ngon, mặc dù nguyên liệu đều là những nguyên liệu thượng hạng, nhưng... phương pháp ủ và và phương thức xử lý đều có vẻ như không thành thạo lắm, rất rõ ràng, có lẽ không phải là rượu được nấu bởi người mà ngươi vẫn luôn gọi là đầu bếp kia.
Bộ Phương nói.
- Không thể nào! Xuân Phong Các không thể nào dùng mấy thứ rác rưởi để lừa gạt ta được.
Lâm Đại Mỹ lập tức nổi giận, nàng vẫn luôn rất tin tưởng vào Xuân Phong Các.
- Bảy phần là rượu của người mới, ba phần còn lại là rượu của người đầu bếp kia, ngươi chỉ biết uống rượu cho say khướt thì làm sao có thể hiểu được mùi vị ở trong đó chứ.
Bộ Phương cầm nắp rượu lên, đậy nắp lại để ngăn không cho mùi thơm của rượu bị bay ra.
Sau đó, vẫy nhẹ tay lên, vò rượu bằng ngọc xanh đó lập tức biến mất.
Bộ Phương uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, rồi thở nhẹ ra một hơi.
Ánh mắt của nhiều người xung quanh đang đổ dồn vào Bộ Phương và Lâm Đại Mỹ.
Khi Bộ Phương nói rượu bọn họ uống trên tay đấy không phải do đầu bếp tự mình bào chế, sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi.
Vù vù
Một tiếng đàn cầm vang lên trong khắp toàn bộ Xuân Phong Các.
Tiếng hát du dương êm tai lập tức vang lên lúc có lúc không.
Rầm rầm...
Tấm lụa đỏ cuộn lại nhẹ nhàng, từng bóng người đứng dậy từ bên ngoài hành lang bước ra, lần lượt nhảy xuống, nhảy múa trên không trung.
Dáng dấp động lòng người, điệu nhảy đẹp mắt khiến nhiều người quên hết tất cả những gì mà Bộ Phương đã nói lúc ban nãy, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.
Nữ nhân Lâm Đại Mỹ này cũng đang cười toe toét, chắp hai tay trước ngực, liên tục vỗ tay cười ngây ngô.
- Đầu bếp Cảnh Diên đã tự tay nấu Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương cho Xích Ti Đại Tướng Quân của Xích Long quân.
Một giọng nói du dương vang lên, tràn ngập khắp bên trong toàn bộ Xuân Phong Các.
Khuôn mặt vốn dĩ đang cười ngây ngô của Lâm Đại Mỹ lập tức cứng đờ, sau đó nhếch miệng khẽ hừ một tiếng.
Bộ Phương sửng sốt.
Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương.
Đó không phải là một trong những món ăn đặc trưng của Xuân Phong Các mà lúc trước đã nhìn thấy trong thực đơn hay sao?
Cách thức xuất hiện của một món ăn lại còn trịnh trọng lạ lùng như vậy.
Rầm rầm, các vũ công đang nhảy múa trên không trung, chẳng mấy chốc đã đáp xuống tầng thứ tám.
Ở phía đối diện, Xích Ti mặc một bộ trường bào màu đỏ như lửa đang cầm chén lên uống, cười nhàn nhạt mong chờ món ăn tiếp theo đây.
Cùng với tiếng đàn cầm càng lúc càng thêm mãnh liệt hơn, ánh mắt của mọi người đều co rụt lại.
Khi bọn họ nhìn sang, chợt thấy một vệt sáng bắn ra từ phía trên chiếc đàn cầm.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc áo choàng đầu bếp trắng tinh đang chậm rãi bay xuống từ trên tầng cao nhất trong nhà hàng.
Chiếc nắp bạc đậy kín lên cái đĩa đó làm cho người ta không thể nhìn thấy được dáng vẻ của món ăn ở bên trong đó.
Nhưng hương thơm thoang thoảng tỏa ra trong không khí, lại giống như một dòng nước chảy xiết chảy vào lồng ngực của người ta vậy.
Bộ Phương khẽ cau mày, nhìn về phía nữ nhân mặc áo choàng đầu bếp nọ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, nữ nhân đó hẳn là người đầu bếp mà Lâm Đại Mỹ vẫn nhắc đến.
Cũng chính là người phụ trách vương tiệc.
Lần này tới Xuân Phong Các cũng không phải vô ích, có thể nhìn thấy người được gọi là đầu bếp đó cũng đã không tồi rồi.
Rầm rầm.
Hiển nhiên, tu vi của vị đầu bếp này không hề yếu.
Chân giẫm lên hư không, từng bước từng bước đi xuống, chẳng mấy chốc đã lơ lửng trước tầng thứ tám.
Mái tóc dài của Xích Ti tung bay, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một chút lạnh lùng, cầm ly rượu lên, hai mắt nhìn thẳng vào người đầu bếp mặc áo choàng đầu bếp đang bay lơ lửng từ từ hạ xuống kia.
Bốn mắt nhìn nhau, như thể có ánh sáng chợt xẹt qua.
- Xích Ti Đại Tướng Quân, Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương mà ngài gọi đã đến rồi.
Nữ tử mở miệng, giọng nói như than khóc khiến người ta có chút sững sờ.
Khóe miệng của Xích Ti khẽ vểnh lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn được phủ bằng nắp đậy màu bạc với vẻ đầy mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận