Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2867: Cẩu gia, ngươi gầy đi rồi (1)

Hào quang ngân sắc sáng chói lóa mắt.
Giọng nói từ tính vang lên, ngay sau đó một cẩu trảo phá không xuất hiện.
Đó là một cẩu trảo đen tuyền, khiến vô số người trong Hỗn Độn Không Gian chấn động.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ khi móng vuốt này xuất hiện là có ý nghĩa như thế nào!
Thiên Thần Thời Gian!
Thiên Thần Thời Gian trở về ra tay.
Lông tơ của Nhất Tôn Thiên Thần Thượng Cổ dựng thẳng lên.
Hắn ta chỉ là cấp bậc Đại Đạo Thánh Nhân, gặp được Thiên Thần bây giờ chắc chắn sẽ bị đánh chết. Dù sao sự chênh lệch thực lực cũng hiện rõ ra đó!
Nhưng hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu trói, ngồi đó chờ chết.
Hắn thét dài một tiếng, Pháp Tắc Lực sôi trào lên, Pháp Tắc Hủy Diệt cuồn cuộn như hóa thành Long Quyển Phong bao phủ cả bầu trời, đụng vào cẩu trảo đang vỗ xuống kia.
Tiếng nổ vang vọng.
Pháp Tắc Hủy Diệt lập tức bị nghiền ép áp chế.
Hai tay Thiên Thần Thượng Cổ này buông thõng xuống, hai chân quỳ xuống trong hư không, bỗng nhiên bị đánh rơi xuống mặt đất…
Tất cả các Thần Vương và Thần Hoàng đều dừng bước lại… nửa bước cũng không dám tiến về phía trước.
Bọn họ đi theo Thiên Thần Luân Hồi, nhưng khi đối mặt Thiên Thần Thời Gian thì vẫn có nỗi hoảng sợ xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Dù sao cũng là Thiên Thần Đương Đại, là tồn tại chí cường trong Hỗn Độn, bọn họ sao dám mạo phạm?
Không nhìn thấy cả Thiên Thần Thượng Cổ cũng bị một trảo đánh ngã à?
- Là Thiên Thần đại nhân!
Vân Thiên Y vô cùng hưng phấn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự kinh ngạc và vui sướng.
Trước đó, nàng ta nghĩ rằng sẽ chết chắc rồi.
Thế nhưng Thiên Thần Thời Gian lại ra tay, để cho nàng ta tìm lại được hy vọng.
Ở phía xa, một đám người không dám bước qua dù chỉ một bước.
Nơi hào quang ngân sắc lướt qua đều khiến tất cả Thần Vương và Thần Hoàng đều hoảng loạn lùi lại.
Vị Thiên Thần Thượng Cổ này bị một chảo đánh nổ cả hai tay, tuy nhiên lại đang chậm rãi khôi phục như cũ, nhưng trên mặt cũng toát lên vẻ hoảng sợ.
Hắn quỳ rạp dưới đất, toàn thân đầy máu.
- Ngươi không dám giết ta! Ta chính là Hộ Pháp dưới trướng Thiên Thần Luân Hồi! Nếu ngươi giết ta… Thiên Thần Luân Hồi chắc chắn sẽ tiêu diệt cung Thiên Thần Thời Gian của ngươi!
Trong miệng vị Thiên Thần Thượng Cổ này đẫm máu, tuy hoảng sợ nhưng vẫn đang cố kêu gào!
Hắn đánh cược rằng Thiên Thần Thời Gian không dám giết hắn.
Bây giờ là Thiên Thần Luân Hồi làm chủ Hỗn Độn.
Thiên Thần Thời Gian trở về cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ ở một góc.
Hào quang ngân sắc dường như đang do dự.
Điều này làm cho Thiên Thần Thượng Cổ kia giống như được uống mật ong, trong lòng như nở hoa.
Hắn biết, hắn thành công rồi!
Thiên Thần Thời Gian này không dám giết hắn!
Cho nên hắn càng gào to hơn.
Vân Thiên Y nghiến chặt răng, trong lòng thầm căm hận, nhưng nàng ta cũng bất lực, bởi vì những gì Thiên Thần Thượng Cổ này nói đều là sự thật.
Lông mày Bộ Phương nhíu lại.
Nhìn hào quang ngân sắc trên bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bỗng nhiên, hắn cất bước đi.
Vân Thiên Y sững sờ.
- Ngươi làm gì vậy… mau trở lại!
Vân Thiên Y lo lắng nói.
Nhưng vừa nói xong nàng ta đã ngây người ra.
- Thiên Thần Luân Hồi?
Giọng nói lạnh nhạt của Bộ Phương vang vọng khắp nơi, làm cho mọi người sửng sốt.
Ngay sau đó…
Bộ Phương cong ngón tay búng ra.
- Ta có chuyện muốn tìm hắn tính sổ…
Như có một luồng bạch quang bắn ra từ trong lòng bàn tay hắn.
Bạch quang này vừa bắn ra đã không ngừng biến lớn lên trong hư không…
Cuối cùng, hóa thành một cục sắt tròn trịa màu trắng.
Ầm!
Cục sắt này mạnh mẽ đáp xuống, tiếng ầm ầm vang lên, đập vào thân thể Thiên Thần Thượng Cổ đang quỳ rạp trên mặt đất mà không ngừng kêu gào này.
Rầm…
Thiên Thần Thượng Cổ này trực tiếp ngồi sụp xuống đất.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lấp lóe, nâng cánh tay như quạt hương bồ lên sờ đầu mình.
Ngay sau đó, lắc cái mông, dưới mông đột nhiên phát ra tiếng kêu gì đó.
Bành bành!
Tiểu Bạch tranh thủ thời gian đứng lên, chân đạp vào hai chân của thân thể kia.
Đó là cái gì?
Rất nhiều người ở đây đều kinh ngạc đến ngơ người.
Vân Thiên Y ngây ra như phỗng nhìn Bộ Phương, lại nhìn khôi lỗi vừa đạp Thiên Thần Thượng Cổ dưới chân.
- Tiểu Bạch… đánh chết hắn.
Bộ Phương chậm rãi nói.
Nghe thấy vậy.
Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Ha sáng lên, ngân quang trên bầu trời cũng chấn động, sau đó tản đi.
- Ngươi muốn chết à!
Thiên Thần Thượng Cổ phẫn nộ rống lên, mạnh mẽ hất bay Tiểu Bạch đi.
- Thiên Thần Thời Gian cũng không dám giết ta, ngươi là cái thá gì mà dám giết ta? Chỉ là một tên từ hạ giới mới thăng cấp!
Thiên Thần Thượng Cổ gào lên, hai cánh tay hắn chậm rãi mọc ra.
Nhưng Bộ Phương lại nhàn nhạt mà lắc đầu.
Quả nhiên.
Ngay sau đó.
Bàn tay giống như quạt hương bồ của Tiểu Bạch vươn ra, túm lấy đầu Thiên Thần Thượng Cổ.
Thiên Thần Thượng Cổ sững sờ.
Ầm!
Một quả đấm rất lớn nện vào trên mặt hắn.
Hắn giận dữ muốn sử dụng thần lực trong cơ thể nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra, thần lực… không sử dụng được?
Chuyện này sao có thể?
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lóe lên.
- Tên gây rối kia… lột sạch quần áo, cút ra khỏi tửu lâu.
Câu này vừa nói ra đã khiến Thiên Thần Thượng Cổ cảm thấy một cơn lạnh giá quét đến.
Sau đó, xoẹt!
Áo giáp trên thân hắn đột nhiên bị xé nát, rơi xuống mặt đất.
Hắn cứ trần truồng như vậy, bị một khôi lỗi túm lấy.
Ở phía xa.
Rất nhiều Thần Vương và Thần Hoàng đều ngây ra như phỗng.
Bộ Phương ngược lại là không chút để ý nào.
Hệ thống thăng cấp, tự nhiên Tiểu Bạch cũng thăng cấp theo. Tiểu Bạch bây giờ đã có thể đối phó với Đại Đạo Thánh Nhân mà không gặp chút khó khăn nào.
Chỉ cần bị Tiểu Bạch khóa chặt thì pháp lực của Đại Đạo Thánh Nhân đều sẽ không dùng được, chỉ có thể dùng sức mạnh của cơ thể.
Nếu là Hỗn Độn Thánh Nhân thì có thể không bị khống chế như vậy.
Nhưng rõ ràng là Thiên Thần Thượng Cổ này không phải Hỗn Độn Thánh Nhân gì.
Cho nên…
Hắn chỉ có thể mặc cho Tiểu Bạch chà đạp.
Trước đó ăn một chưởng của Cẩu gia, thân thể Thiên Thần Thượng Cổ này đã sớm bị tàn phá, bây giờ bị Tiểu Bạch nắm trong tay hoàn toàn không có cách nào để phản kháng.
Rất nhiều Thần Vương và Thần Hoàng đều im lặng không biết nói gì. Thiên Thần Thượng Cổ bị từng quyền từng quyền của Tiểu Bạch tấn công, giống như một đóa hoa yếu ớt trong gió, như gặp phải cuồng phong khủng khiếp tra tấn.
Trong lòng tất cả mọi người đều thấy lạnh lẽo.
Vân Thiên Y ngây người, không thể tin nổi mà nhìn Bộ Phương một cái.
“Người này rốt cuộc là đến từ phương nào? Chỉ một thủ hạ cũng kinh khủng như vậy.”
“Nhớ tới mình vừa nãy còn muốn lấy cái chết để ngăn cản liền cảm thấy có chút buồn cười.”
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lóe lên, động tác không nhanh không chậm, nhưng lực lại rất lớn.
Bành một tiếng…
Đầu Thiên Thần Thượng Cổ này bị đập nổ tung.
Một viên Thần Hạch bay ra, bàn tay như quạt hương bồ của Tiểu Bạch vươn ra mà bắt lấy.
Bụng nó xoay tròn, hắc động hiện ra, rồi nhét Thần Hạch này vào trong bụng.
Thân thể Tiểu Bạch lập tức run lên, thân thể trắng trẻo hiện ra một đóa hoa nở rộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận