Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2400: Sự tín nhiệm giữa người với người đâu? (2)

Notice: Undefined offset: 211
Đôi mắt Mặc Phong co rụt lại, bị hỏa quang phun vào mặt, sau đó, liền phát hiện ra chiến thuyền này đột nhiên kéo dài khoảng cách với hắn...
- Đáng chết!
Mặc Phong tức giận.
Mọi người bên dưới đều kinh ngạc hô lên.
Chiến thuyền này... nghịch thiên à!
Tăng tốc vào thời điểm quan trọng, hất Cao Đẳng Thần Chi ra!
Chiến thuyền này... có chút thú vị!
Một số người yêu thuyền vào lúc này đã rất hào hứng huýt sáo!
Bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng trận pháp lại có thể hất bay Cao Đẳng Thần Chi!
- Thần Trù Cung... đến đến đến... đến rồi...
Sắc mặt Lạc Tam Nương trắng bệch, trong lồng ngực như có sóng cuộn biển ngầm, nàng chịu không nổi.
Vẻ mặt Bộ Phương vẫn bình tĩnh.
Bỗng nhiên, lông mày hắn nhíu lại.
Bởi vì hắn phát hiện, trận pháp chiến thuyền... Sụp đổ.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Bộ Phương cũng hơi ngơ ngác.
Sắc mặt Lạc Tam Nương lập tức biến thành màu đen...
- Chiến thuyền của lão nương!
Một tiếng rầm vang lên.
Phía sau đuôi chiến thuyền có làn khói đen bốc lên, sau đó ục ục vài tiếng, liền rơi xuống mặt đất.
Rầm một tiếng, đập xuống đất, liên tục lăn lộn mấy vòng, các mảnh vỡ không ngừng rải rác.
Toàn trường yên tĩnh im ắng.
Đây là... thuyền rơi à?
Mặc Phong lập tức bay đến đến, khí tức kinh người đáng sợ, phảng phất muốn thiêu hủy hư không, uy áp kinh khủng khiến trái tim của tất cả những người có mặt ở đó đều run lên.
Cao Đẳng Thần Chi... Quả nhiên đáng sợ!
Khí tức của Mặc Phong như rồng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Bộ Phương và Lạc Tam Nương từ trong chiến thuyền đi ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tam Nương trắng bệch, vừa leo ra khỏi chiến thuyền đã quỳ sát ở một bên, không ngừng nôn mửa.
Lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ chiến thuyền như này, tuy rất phấn khích nhưng... con tim bé bỏng không thể nào chịu được.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, nhàn nhạt nhìn Mặc Phong ở trên Thiên Khung.
Cách đó không xa, chính là Thần Trù Cung.
Tòa nhà của Thần Trù Cung ở nơi đó.
Thế nhưng Mặc Phong lại là không có chút nào kiêng kị, hắn lơ lửng trong hư không, Pháp Tắc Viên Luân xoay tròn trên đỉnh đầu, nổ vang từng trận.
- Chết!
Mặc Phong băng lãnh nhìn chằm chằm Bộ Phương, sát ý mãnh liệt.
- Kiền Oa ăn ngon không?
Bộ Phương khóe miệng nhếch lên một cái.
- Đầu bếp thối... ta muốn chém ngươi thành nhiều mảnh!
Mặc Phong lạnh lùng nói, cái Kiền Oa kia khiến thân thể hắn nổ tung vô cùng tơi tả, đối với hắn mà nói, đây là một chuyện nhục nhã!
Bùm!
Giống như một vầng mặt trời chói chang, từ Thiên Khung Chi Thượng rơi xuống, hung hăng đập xuống đất, Mặc Phong bộc phát ra tốc độ cực nhanh, xông về phía Bộ Phương.
- Chết đi!
Mặc Phong gào thét.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều câm như hến.
Đây là Cao Đẳng Thần Chi!
Thế mà lại ngang nhiên động thủ trong Thần Triều!
Lạc Tam Nương nôn một hồi, cảm thấy tốt hơn nhiều, nhìn thấy Mặc Phong động thủ, tranh thủ thời gian mở miệng!
- Mặc Phong! Nơi này là phạm vi của Thần Trù Cung, ngươi dám cả gan phạm tội!
Lạc Tam Nương vô cùng tự tin, quát lên.
Nhưng mà, rất nhanh, sắc mặt nàng liền thay đổi.
Bời vì, Mặc Phong căn bản không nhìn nàng, một lòng chỉ muốn diệt giết Bộ Phương!
Thần Trù Cung?
Buồn cười!
Mặc gia hắn... không sợ Thần Trù cung!
Sát khí bùng lên trong mắt Mặc Phong.
Một tiếng nổ vang lên.
Mặt đất bắt đầu không ngừng rạn nứt, phế thạch bay tán loạn!
Một chiêu, hủy thiên diệt địa!
Bộ Phương đứng nguyên tại chỗ, bị khí lãng đáng sợ quét đến khiến sợi tóc của hắn không ngừng tung bay.
Ánh mắt co rụt lại.
Mặc Phong càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lạc Tam Nương có chút gấp gáp.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thần Trù Cung.
Làm sao cường giả Thần Trù Cung còn vẫn chưa can thiệp?
Chẳng lẽ Thần Trù Cung thật sự sợ Mặc gia sao?
Không đúng!
Chẳng lẽ là bởi vì còn chưa tới phạm vi Thần Trù Cung?
Thế nhưng từ đây đến Thần Trù Cung chỉ cách vài bước chân, sao cường giả Thần Trù Cung lại không biết?
Sắc mặt Lạc Tam Nương vô cùng khó coi.
Nàng đứng rất gần Bộ Phương, có thể cảm nhận được cảm giác sắp chết đến nơi.
Xem ra nàng sắp chết cùng Bộ Phương.
Mặc Phong đang trong cơn giận dữ, mặc kệ nàng là người Lạc gia.
Bộ Phương đứng tại chỗ, hai tay rủ xuống bên thắt lưng.
Nhàn nhạt nhìn Mặc Phong như Hung Thần đang tới gần.
Thở ra một hơi.
Bộ Phương có chút bất đắc dĩ.
Trong Tinh Thần Hải.
Một giọt Thần Lực Dịch Tích đang lơ lửng lưu chuyển trên Trù Thần thực đơn kim sắc.
Thực thể của thần thức mở mắt ra, vươn tay ra bóp nát giọt Thần Lực Dịch Tích cuối cùng.
Nhưng Bộ Phương cũng không đau lòng.
Bời vì chỉ cần Triều Đô Thần Triều tửu lâu bắt đầu buôn bán, phần thưởng nhiệm vụ tạm thời của hệ thống sẽ rất nhanh đến tay.
Cho nên giọt cuối cùng này... muốn dùng thì cứ dùng thôi!
Thần Lực Dịch Tích tan rã.
Ngay lập tức...
Kim sắc lưu quang phun trào ra.
Rất nhanh chảy xuôi, dung nhập vào trong cơ thể Bộ Phương...
Chỉ là trong nháy mắt, liền khiến cho tinh thần lực của Bộ Phương khôi phục, trạng thái toàn thân cũng đạt tới đỉnh điểm.
Mà khí tức Bộ Phương cũng vào thời khắc này liên tục tăng lên!
Bùm!
Đôi mắt Bộ Phương, phảng phất như có mặt trời gay gắt đang lóe lên.
Đối mặt với thủ đoạn sát phạt của Mặc Phong.
Long Cốt Thái Đao hiện ra, chậm rãi nâng lên.
Sau đó...
Nhất đao trảm xuống.
- Thần thông, Loạn Thế... Trù đao.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Bùm!
Sau một khắc.
Vô số đao quang hiển hiện.
Trong nháy mắt, nuốt chửng thân hình Mặc Phong.
Lạc Tam Nương đứng bên cạnh Bộ Phương nhìn mà sững sờ.
? ? ?
Chẳng phải ngươi đã nói Kiền Oa là phương pháp mạnh nhất của ngươi sao, là con át chủ bài mạnh nhất sao?
Một đao kia lại là cái quỷ gì?
Sự tín nhiệm giữa người với người đâu?
(*)Nhất cử lưỡng tiện: một công đôi việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận