Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1305: Cùng nhau phát tiết (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương cảm thấy mình đã có một giấc mơ, mơ thấy hắn đã ủ rất nhiều vò rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, hai tay cầm vò rượu, một bên uống một vò, một bên đập một vò, vô cùng tùy hứng.
Nhưng mà ngay tại lúc hắn chuẩn bị uống rượu thì trước mắt hắn đột nhiên nhảy ra một con lợn sữa vàng óng, tứ chi lợn sữa di chuyển, phi tốc rất nhanh.
Thế là Bộ Phương quyết định ném hai vò rượu đi, chạy đuổi theo heo.
Một mực đuổi theo.
Sau cùng Bộ Phương cũng đuổi kịp, nhưng heo sữa kia dưới mí mắt của Bộ Phương lại hóa thành đầu bếp mặc áo choàng đầu bếp mở ảo.
Chính là đầu bếp mà hắn gặp được trong cung điện Thanh Đồng.
Đôi mắt của đối phương lạnh lẽo vô tình, giơ tay lên, một con dao làm từ vật liệu quý hiếm vung lên chém về phía hắn.
Dưới một dao, Thiên Địa Diệt Tích.
Sau đó… Bộ Phương tỉnh lại.
Hắn mở mắt ra, đầu có chút mê man.
Hắn ngồi dậy, thở nhẹ ra một hơi.
Hình ảnh trước mắt mông lung, lắc đầu một cái, Bộ Phương tỉnh táo lại.
Sau đó, hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt… liền ngẩn ra.
Tay chó Linh Lung của Cẩu gia cầm lấy một ly rượu, Minh Vương Nhĩ Ha cũng vểnh mông lên cầm ly rượu.
Một người một chó nhìn Bộ Phương, mặt đầy vẻ ngây gnoocs.
Trong ly rượu, chính là rượu Hoàng Tuyền Nại Hà mát lạnh tràn đầy Tinh Thần Quang Huy.
- Các ngươi uống rượu… hỏi qua ta chưa?
Mặt Bộ Phương không biểu cảm nhìn một người một chó.
Cầu gia và Minh Vương Nhĩ Ha đồng thời lắc đầu, sau đó đồng thời uống cạn ly rượu.
- Chó ghẻ kia, ngươi uống chén thứ mấy rồi?
- Đậu bỉ, Cẩu gia uống nhiều hơn ngươi một chén… ợ.
- Không thể… tửu lượng của bản vương là vô địch!
- Đồ rác rưởi…

Mặt Bộ Phương vô cảm nhìn một người một chó, đang ở nơi đó nốc rượu, vừa lắc lư, khuôn mặt đen như muốn chảy ra mực.
Mặt mũi Minh Vương Nhĩ Ha đầy vẻ mê ly, trên khuôn mặt anh tuấn, đỏ ửng như Bộ Phương.
Quần áo mở ra một nửa, đôi mắt mông lung.
Tử Vân Thánh Nữ lo lắng nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, cũng bị ánh mắt mê ly này của Nhĩ Ha làm cho tim mềm nhũn.
Cẩu gia uống rượu xong, xoay người một cái nhảy từ trên ghế xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.
- Thanh niên Bộ Phương… cái này… rượu này rất được, rất lợi hại phù hợp với khí chất cao quý, nhưng mà uống vào hơi nóng.
Trên mặt Minh Vương Nhĩ Ha nở nụ cười mê người nhìn Bộ Phương, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt như tơ.
Hắn ta đứng lên, ợ một cái, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi như mèo, đi về phía cửa muốn đi ra ngoài.
- Nóng quá a, bản vương cũng cần phải phát tiết! Có muốn cùng nhau phát tiết hay không?
Quần áo Minh Vương Nhĩ Ha nửa mở, nắm chặt nắm đấm, hô lên.
Một đám Thánh Chủ đều lùi lại sau mấy bước, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi nhìn Minh Vương Nhĩ Ha.
Cẩu gia đứng trên mặt đất, đầu chó lắc lắc, lắng động một lúc.
Sau đó… ngay dưới khóe miệng của Bộ Phương, bước đi như mèo.
Một bước này, dường như rất gian nan, tứ chi Cẩu gia đều đang run rẩy.
- Hơi choáng…
Giọng nói đầy từ tính của Cẩu gia ôn hòa vang lên, trong giọng nói còn mang theo chút nghi hoặc không chắc.
Đối với một người một chó này, Bộ Phương thật sự không biết nói gì, hai người này uống một chén rượu liền hư nhược như vậy?
Không đúng…
Đôi mắt Bộ Phương mở lớn, sau đó miệng run rẩy, nhớ lại đoạn đối thoại lúc nãy của hai tên này…
Trong lòng Bộ Phương có dự cảm không tốt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tiến đến trước vò rượu kia.
Lúc đầu là một vò rượu đầy, bây giờ chỉ còn lại không tới một phần ba…
Minh Vương Nhĩ Ha và Cẩu gia, vậy mà lại uống hơn nửa bình rượu Hoàng Tuyền Nại Hà của hắn…
Hai gia hỏa này muốn lên trời à!
Hắn cực khổ biết bao mới ủ rượu lâu như vậy, cứ như vậy mất đi nửa bình rượu?
Bộ Phương cảm giác như nghe được tiếng lòng tan nát, hắn ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi…
Minh Vương Nhĩ Ha vô cùng hưng phấn, toàn bộ mái tóc bay trong gió đến lộn xộn.
Hắn ta há miệng, phát ra tiếng cười to, mỗi một tiếng cười đều vô cùng chói tai.
Hắn ta học theo Cẩu gia, bước chân như mèo, ưu nhã mà đi.
Đi tới cửa, đúng lúc nhìn thấy trận đấu kịch liệt ở ngoài cửa.
Hắn ta giơ tay lên, che nửa bên mặt đỏ bừng của mình, sợi tóc rủ xuống che kín cả khuôn mặt.
- Bản vương cũng phải phát tiết…
Minh Vương Nhĩ Ha hô lên.
Sau đó, phóng một bước ra, ầm một tiếng, liền bị cánh cửa làm cho trượt chân.
Giống Tiểu Hoa, ngã thẳng xuống mặt đất.
Đám Thánh Chủ nhìn thấy cảnh này đều không biết nên nói gì cho tốt.
Trong mắt Tử Vân Thánh Nữ như hiện lên ngôi sao nhỏ, Ha ca ca ngay cả ngã cũng có mị lực như vậy!
Minh Vương Nhĩ Ha ngã trên mặt đất, trở người mấy lần cũng không có đứng lên, đôi mắt mơ màng của hắn ta nhíu lại, cũng không bò, hai tay trực tiếp vỗ trên mặt đất.
Ngay sau đó, thân hình liền bay lên!
- Mục tiêu của chúng ta là… cùng nhau phát tiết!
Xoẹt một tiếng, từng đợt âm thanh vang vọng.
Ma Chủ tối cường phát ra một tiếng bò rống, lực lượng tăng vọt rất nhiều, Nghê Nhan bị đánh bay ngược ra, rơi xuống mặt đất, lảo đảo tại chỗ.
Tiểu U trên không trung không ngừng đánh ra Minh Trùng, nhưng cũng bị một cái Ngưu Đinh của Ma Chủ tối cường đánh cho bay ra.
Ma Chủ tối cường dù cũng là Ma Chủ mạnh nhất, lực chiến đấu vô cùng lớn!
Bắp thịt to lớn rung động, Ma Chủ tối cường đập song quyền xuống đất, khiến mặt đất bị lõm sâu xuống dưới.
- Còn ai nữa?! Mẹ nó… Còn ai nữa!!
Nghê Nhan xoay người một cái ổn định thân hình, thở ra một cái, sắc đỏ trên mặt cũng vơi đi không ít, nàng ta nhìn Ma Chủ tối cường rống giận, khoát tay áo, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
- Ôi, mệt chết lão nương rồi… Nghỉ một lát.
Nghê Nhan ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Men rượu trong người Tiểu U tựa hồ cũng tan đi, rơi xuống đất, Trớ Chú trên mặt cũng biến mất.
Nàng liếc mắt nhìn Ma Chủ tối cường một cái, kiêu ngạo hừ một tiếng, xoay người đi về phía tửu lâu.
Ma Chủ tối cường không ngừng rống giận.
Thiên Khung Chi Thượng, vô số cường giả Khư Ngục cũng phát ra tiếng rống phẫn nộ.
- Ma Chủ tối cường, vô địch!
Đặc biệt là cường giả có đầu trâu dữ tợn, hưng phấn hoa tay múa chân, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, không ngừng phun trào.
Nhưng mà, ngay sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận