Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2318: Rời đi (2)

Notice: Undefined offset: 167
Thay vào đó, hắn trực tiếp đến Minh Ngục.
Chủ Tể Cung của Mộc Hồng Tử được xây dựng ở Minh Ngục.
Minh Ngục rộng lớn, trung tâm thành thị, ban đầu là đất thuộc về Đế Thích tộc, nhưng bây giờ đã có một tòa cao lầu nhô lên từ mặt đất.
Bên hông của tòa cao lầu, có đậu một con chiến hạm khổng lồ, con chiến hạm to giống như một ngọn núi.
Mộc Hồng Tử cầm ly rượu, đứng trên thành chiến hạm, cảm nhận gió hiu hiu thổi.
Bộ Phương đến, cùng hắn ta nói rất nhiều chuyện, và báo cho Mộc Hồng Tử biết chuyện hắn muốn đến Hạ Ấp Thần Triều trước.
Mộc Hồng Tử không ngạc nhiên lắm.
Dường như đã sớm biết rằng Bộ Phương nhất định sẽ đến Hạ Ấp Thần Triều.
Phong hoa tuyệt đại (*), Mộc Hồng Tử, người mà so với phụ nữ còn đẹp hơn không ít, lấy từ cánh tay ra một mảnh ngọc bội và đưa nó cho Bộ Phương.
Đây là tín vật Mộc Hồng Tử đưa cho Bộ Phương, cũng là một cách để hộ tống Bộ Phương.
Mộc Hồng Tử nói chỉ cần Bộ Phương đến Hạ Ấp Thần Triều, lấy ra lệnh bài, chỉ cần là người, đều sẽ nể mặt Mộc Hồng Tử ba phần.
Sắc mặt Bộ Phương cổ quái nhận lấy miếng ngọc bội, như thế nào lại cảm giác có chút không đáng tin nhỉ.
Nhưng Mộc Hồng Tử chỉ mỉm cười thần bí, vậy nên Bộ Phương chỉ có thể mấp máy môi, không nói thêm điều gì nữa.
Từ Mộc Hồng Tử biết được một vài sự tình ở Hạ Ấp Thần Triều, đồng thời yêu cầu một bản đồ sao, sau đó thì rời đi.
Trở về Địa Ngục.
Và làm xong một vài việc.
Bầu trời đã tờ mờ sáng, có một chút ánh sáng rực rỡ từ trên bầu trời, dần dần lan rộng ra.
Sao kim đã lên.
Bộ Phương mở cửa tửu lâu.
Chuẩn bị bắt đầu một ngày kinh doanh.
Đây có lẽ là ngày kinh doanh cuối cùng của Bộ Phương ở Địa Ngục.
Sau ngày hôm nay, là ngày thuận tiện nhất để Bộ Phương đến Hạ Ấp Thần Triều.
Đương nhiên, việc kinh doanh của Hoàng Tuyền tiểu điếm ở Địa Ngục sẽ không kết thúc và Bộ Phương đã chọn một người từ những học đồ trước đây của mình để tiếp tục vận hành tiểu điếm ở Địa Ngục.
Học đồ trước đây, sau những lần giao lưu trù nghệ, bây giờ sớm đã đạt đến một trình độ cực kỳ tốt.
Làm trù sư ở một tửu lâu nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.
Điều này cũng là nguyên nhân khiến Bộ Phương có thể yên tâm rời đi.
Vào ngày này, Hoàng Tuyền tiểu điếm vẫn náo nhiệt như cũ, đội ngũ ngoài cửa đã xếp hàng từ ngoài cổng Hoàng Tuyền Thành.
Ở nơi xa.
Mộc Hồng Tử chắp tay đứng dậy, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành mang theo một nụ cười ôn nhuận, Đế Thính bị hắn ta ôm trong tay, thoải mái nheo mắt một cái.
Tửu lâu náo nhiệt, thật sự hoài niệm khoảng thời gian ấy……
Thật chờ mong ngươi đến Hạ Ấp Thần Triều, liệu còn có thể tiếp tục duy trì sự náo nhiệt của tửu lâu này nữa hay không…….tên trù sư này cũng không phải là một sự lựa chọn tốt.
…………..
Màn đêm buông xuống.
Tửu lâu đã kết thúc việc kinh doanh.
Bộ Phương đóng cửa tửu lâu.
Gọi tất cả mọi người đến.
Minh Vương Nhĩ Ha, Minh Vương Thiên Tàng, Hoàng Tuyền Đại Thánh, Cẩu gia, Tiểu U…
Mọi người ngồi trên ghế trong nhà hàng, đều nhìn Bộ Phương đầy nghi hoặc.
Ánh mắt Tiểu U sâu thẳm, và nàng có thể cảm thấy dường như Bộ Phương đang muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng với họ.
Vì vậy, mỗi người đều ngồi lại ngay ngắn, không cười đùa cợt nhả như mọi khi.
Và khi Bộ Phương thông báo cho mọi người biết rằng hắn muốn đến Hạ Ấp Thần Triều, tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt.
Chỉ có Cẩu gia là không mấy ngạc nhiên.
Vì Cẩu gia rất hiểu Bộ Phương. Tiểu tử Bộ Phương này nhất định sẽ không rụt cổ ở một góc Minh Khư.
Thực ra, khi Mộc Hồng Tử xuất hiện, Cẩu gia biết rằng một ngày nào đó Bộ Phương sẽ rời khỏi Minh Khư.
- Cẩu gia vẫn muốn ăn Túy Bài Cốt, tiểu tử Bộ Phương, ngươi đi đâu, Cẩu gia đi đó... không phải là Hạ Ấp Thần Triều sao? Cẩu gia đã đi rồi, có thể sống phóng túng như cũ.
Cẩu gia ngáp một cái, mỡ toàn thân đều đang run rẩy, hắn nói
- Bộ Phương đi đâu, ta đi đó.
Tiểu U gật đầu, Tiểu Hồ trong tay nàng cũng siết chặt nắm đấm nhỏ của mình và nghiêm túc gật đầu.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên, loại cảm giác này cũng không tệ.
Đảo mắt một cái tầm nhìn liền rơi trên người Minh Vương Nhĩ Ha và Thiên Tàng.
Thiên Tàng lắc đầu, hít sâu một hơi:
- Để Nhĩ Ha đi cùng các ngươi đi, lão nhân gia này không thể ra ngoài lăn lộn rồi, vốn là người đã chết qua một lần.
Minh Vương Nhĩ Ha cau mày.
Thiên Tàng vỗ đầu Nhĩ Ha:
- Đi theo Bộ lão bản ra ngoài, tốt xấu gì cũng thành Thần trở về… làm cha ngươi là ta cũng rất tự hào.
Minh Vương Nhĩ Ha sững sờ nhìn Thiên Tàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng, không nói thêm nữa.
Hoàng Tuyền Đại Thánh không muốn rời đi, hắn đã sống ở Minh Khư mấy vạn năm, hắn từ lâu đã luyến tiếc nơi này.
- Được, vậy thì ngay bây giờ mọi người nên chuẩn bị đi. Khi bình minh, chúng ta sẽ lên đường...
Bộ Phương nói.
Mọi người trầm mặc, Nhĩ Ha xoay người rời đi.
Minh Vương Nhĩ Ha và Minh Vương Thiên Tàng khoác vai nhau rời đi.
Cẩu gia nhân lúc này, nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo, lại ngủ thêm một lúc nữa.
Tiểu U lên lầu, bắt đầu soạn hành lý.
Trời chưa sáng, nàng đã đợi trong tửu lâu.
Nàng ôm Tiểu Hồ, ngồi trên thuyền U Minh, đôi chân trắng nõn đung đưa ở mạn thuyền.
Tiểu Hoa ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng.
Trong phòng bếp, Bộ Phương giới thiệu một số điều cần chú ý với Tiếu Tiểu Long, và chỉ dạy những hạng mục nấu nướng cần chú ý.
Cuối cùng thời gian cũng đã đến.
Bộ Phương ra khỏi phòng bếp.
Tiểu Bạch theo sau hắn.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa tửu lâu mở ra.
Ngoài cửa, trên bầu trời, Sao Kim đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ…
Rất nhanh, nó đã rơi xuống trước mặt mọi người.
- Chuẩn bị xong chưa?
Mộc Hồng Tử cười ôn nhu, cười đến tất cả đều ảm đạm.
Bộ Phương gật đầu.
Mộc Hồng Tử tùy tiện lật tay.
Đột nhiên, một chiếc chiến hạm phi nước đại đến, lớn đến không tưởng, cuối cùng biến thành kích thước của một ngôi nhà.
- Trong chiến hạm này, ta đã đặt trước một nút Truyền Tống Trận ở tọa độ gần nhất. Ngươi có thể ngồi lên trước chiến hạm. Sau khi đến được vị trí tọa độ, ngươi có thể thực hiện hư không Truyền Tống…
Mộc Hồng Tử khẽ cười một tiếng, đột nhiên đảo mắt, rơi vào trên người của Tiểu U.
Hắn ta híp mắt nhìn Bộ Phương nói.
- Đừng trách lão ca không nhắc nhở ngươi, đến Hạ Ấp Thần triều, tiểu nha đầu này… sẽ rất được săn đón đó nha.
(*) thu lợi nhuận từ một bất hạnh của người khác.
(*)Vô cùng xinh đẹp, phong lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận