Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2979: Kỵ binh Tử Vong, tấn công! (1)

Hầu Tước Lãng Cổ xuýt xoa. Hơi nước màu trắng dâng lên trước mặt hắn, mùi thơm nồng đậm bốc ra từ trong hơi nước, bao phủ lấy đầu hắn khiến hắn cảm thấy một cảm xúc khó có thể kìm chế nổi.
- A!
Hầu Tước Lãng Cổ kêu lên, người xung quanh đều ngẩn ra, xảy ra chuyện gì thế?
Mũi nhỏ của Tiểu Ai không tự chủ được mà vểnh lên. Mùi thơm dần bao phủ toàn bộ quán ăn, thậm chí còn phiêu đãng ra ngoài mặt đường. Loại mùi thơm này vô cùng nồng đậm, giống như thẩm thấu vào từng thớ thịt, khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Tiểu Ai quay đầu nhìn Bộ Phương. Hắn chắp tay sau lưng, khóe miệng hơi nhếch lên, bộ dáng vô cùng tự tin. Nàng không khỏi cảm thấy tên đầu bếp này có chút đẹp trai, anh tuấn.
Tiểu U thì mím môi, ngay từ đầu nàng đã tin tưởng Bộ Phương. Từ lúc ở Tiềm Long Đại Lục, Bộ Phương nấu biết bao nhiêu mỹ thực, nàng chưa thấy hắn chịu thiệt bao giờ…
Hơi nước tan hết, mà khối não kia cũng xuất hiện thay đổi. Nó tỏa ra ánh sáng lung linh, sức mạnh Pháp Tắc quấn xung quanh giống như cực quanh xinh đẹp.
Đẹp, quá đẹp!
Hầu Tước Lãng Cổ chìm đắm trong sự xinh đẹp đó. Hắn chưa từng ăn mỹ thực, thậm chí vì Nữ Vương Nguyền Rủa mà hắn từng có thành kiến với nó. Nhưng lần này hắn cảm thấy mỹ thực này cũng không tệ lắm.
Hầu Tước Lãng Cổ dùng muỗng múc một miếng lên, đường vân trên đó được khắc vô cùng mê ly.
- Này… Nô Gia ăn đấy!
Hầu Tước Lãng Cổ nói.
Bộ Phương gật gật đầu.
Một đám quý tộc ở bên ngoài đều nuốt nước bọt. Ăn thật sao? Mỹ thực là điều cấm kỵ đấy! Hầu Tước Lãng Cổ đúng là có dũng khí…
Tiểu Ai nhìn bộ dáng của Hầu Tước Lãng Cổ, như nhìn thấy chính mình lần thứ nhất ăn bát mì của Bộ Phương. Lúc trước nàng cũng cự tuyệt bát mì đó, nhưng mà…
Chỉ một bát mì thôi cũng khiến nàng buông bỏ tín ngưỡng đối với Nữ Vương. Mỹ thực này như là có độc vậy!
Hầu Tước Lãng Cổ liếc nhìn Bộ Phương một chút, hơi nhíu mày. Sau đó múc lấy một miếng nhét vào trong miệng…
Mềm quá! Vô cùng mềm!
Đầu lưỡi vừa chạm vào khối não kia, hắn lập tức cảm giác được một cảm giác mềm mại vô cùng. Mùi vị khuếch tán trên đầu lưỡi lập tức lan tràn khắp toàn thân hắn, giống như cảm giác sét đánh, như là cảm giác được gặp mối tình đầu vậy…
Đây là… não khỉ sao?
Không…
- A…
Hầu Tước Lãng Cổ ôm mặt, ánh mắt tràn đầy mê ly. Hắn cảm giác trước mắt là đại dương mênh mông bao la rộng lớn, tiếng sóng vỗ ầm ầm. Mà hắn nắm lấy trống, chân đạp trên một chiếc thuyền nhỏ, đứng trên ngọn sóng, phiêu diêu tự tại.
Bọt nước làm quần áo hắn ướt nhẹp, thân hình lộ ra rõ ràng, hắn cũng không hề để ý. Trong nháy mắt đó hắn như buông thả bản thân.
Hầu Tước Lãng Cổ tràn đầy mê ly, lấy trống ra, không ngừng đung đưa, tiết tấu nhẹ nhàng. Loại cảm giác mê say này, loại cảm giác hạnh phúc này… khiến hắn tới được nơi mà hắn chưa từng tới!
Tùng!
Tiếng trống điếc tai, Hầu Tước Lãng Cổ ngửa đầu nhìn lên trời cao, mọi thứ trước mắt trở nên trắng xóa.
Trong hiện thực, khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngẩng đầu lên, khóe mắt chậm rãi có giọt nước chảy xuống.
- Đây chính là mỹ thực…
Giọng nói của Hầu Tước Lãng Cổ có chút nghẹn ngào.
Mọi người đều ngẩn hết cả ra. Chuyện này là thế nào?
Hầu Tước Lãng Cổ nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt ai oán. Não khỉ mà cũng không có bị não à.
Lúc vào miệng thì mềm mại, tuy có mùi tanh nhưng không hề nồng đậm, thậm chí cũng không rõ ràng. Mùi tanh này còn khiến cho mỹ thực càng tăng lên tầng cao mới.
Nhưng thực tế thì nó không phải óc khỉ thật sự, nhưng khi ăn lại có cảm giác rất chân thực. Cũng không phải cảm giác bình thường, mà linh hồn như được khai sáng.
Mỹ thực… hóa ra đây chính là mỹ thực.
Hầu Tước Lãng Cổ có chút mê man, thứ như gột rửa linh hồn này là mỹ thực sao, vì sao Nữ Vương Nguyền Rủa lại cấm bọn hắn được ăn? Tới hôm nay hắn mới được thưởng thức mùi vị này. Đó là cảm giác rung động tâm hồn!
- Thế nào? Ngon không?
Bộ Phương nhìn Hầu Tước Lãng Cổ, khóe miệng kéo lên. Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh Hầu Tước Lãng Cổ. Rung một cái, trong tay xuất hiện ấm trà Tử Sa, rót cho mình một chén, nhẹ nhàng nhấp môi.
- Rất ngon.
Hầu Tước Lãng Cổ liếc nhìn Bộ Phương một chút, nói. Hắn không tự chủ được khép chặt hai chân, thở dài một hơi. Loại mỹ thực này, sẽ khiến người ta từ bỏ tín ngưỡng… Hắn lại múc một muỗng, não khỉ này trong mắt hắn giờ đây như trở thành mỹ nữ tuyệt thế vậy. Cắn một miếng, mùi vị mềm mại kia khiến hắn trầm mê.
- Vậy bây giờ, ngươi hiểu chưa.
Bộ Phương nói, rồi chỉ vào đám kỵ binh ở bên ngoài cửa quán.
Đám quý tộc như tỉnh lại, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Dị đoan! Đây là dị đoan! Chính là thứ ma mị lừa gạt linh hồn người khác!
Hai huynh đệ kia nhao nhao mở miệng, phát ra tiếng quát lớn. Đôi mắt bọn hắn vô cùng sắc bén! Khi ngửi được mùi thơm kia, bọn hắn suýt chút nữa không kiềm chế nổi chính mình. May mà tính ngưỡng đối với Nữ Vương Nguyền Rủa đã thức tỉnh bọn hắn lại!
- Kỵ binh Tử Vong! Tấn công! San bằng quán ăn này lại! Chúng ta phải giữ gìn tín ngưỡng của Nữ Vương! Tất cả đều là dị đoan!
Hai vị Thánh Nhân Hỗn Độn, thống lĩnh kỵ binh Tử Vong, phát ra tiếng rống giận dữ. Trong nháy mắt đó, tín ngưỡng kiên định của bọn hắn dường như dao động… Điều này đối với bọn hắn mà nói quả là không thể chấp nhận được!
Đôi mắt của đội quân lóe lên, sau đó tiếng nổ vang vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận