Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1113: Thiên Cơ thuật! Một góc tương lai! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những mảnh quần áo bay tung tóe, lả tả rơi đầy đất.
Xung quanh có tiếng cười bị đè nén vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía đệ tử thánh địa bị lột trần, trên mặt không tránh khỏi đều lộ ra nụ cười.
Nụ cười này… ý tứ hàm súc.
Sở Trường Sinh nghiêng người dựa trên ván cửa, áo choàng của bồi bàn phồng lên, trông có chút buồn cười.
Các đệ tử Thánh địa từ dưới đất đứng dậy, mắt ai cũng đỏ bừng, đã bao giờ bọn hắn phải trải nhục nhã như vậy, quần áo lại có thể bị người lột sạch!
Cảm giác trần trụi khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác xấu hổ này biến thành tức giận trào dâng trong lòng, gần như muốn phun trào ra ngoài!
Thật đáng giận!
Đệ tử thánh địa thô lỗ lật người, từ dưới đất đứng lên, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Sinh, môi run run, phổi như sắp bị nổ tung.
Hiện tại, người Thao Thiết Cốc đều kiêu căng ngạo mạn như vậy ư!
Hắn ta là người đến từ Thiên Xu Thánh Địa đó, trước kia đến, không phải mấy cái tửu lâu này đều phải cung kính đối đãi với bọn hắn hay sao!
Tên chết tiệt này!
- Ngươi đang tìm cái chết! Ngươi đây là đang xem thường Thiên Xu Thánh Địa của ta!
Đệ tử thô lỗ cũng không ngốc, hắn ta đè nén thanh âm nói, hắn ta dám phát ngôn bừa bãi, nhưng lại không dám thật sự gây gổ cùng Sở Trường Sinh.
Tên tiểu bạch kiểm này, không… là tên lột áo biến thái này nhìn như không có thực lực gì, nhưng tu vi của hắn nhất định vượt xa bản thân, chính là loại sâu không lường được.
Đánh thì chính mình khẳng định không đánh lại, thế nhưng đối phương chỉ vẻn vẹn lột y phục của mình, xem ra đối phương vẫn còn sợ hãi Thiên Xu Thánh Địa đấy!
Nếu là sợ hãi… vậy mình vẫn có chỗ dựa.
Cho nên đệ tử thô lỗ trừng mắt nhìn Sở Trường Sinh, lạnh lẽo nói, muốn hù dọa đối phương một chút.
Các đệ tử thánh địa khác từ dưới đất bò dậy, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ sợ hãi.
Nơi xa, có những đệ tử của thánh địa khác đến gần, nhìn đám người trần truồng, đều không nhịn được mà cười nhạo.
Lời giễu cợt này khiến các đệ tử Thiên Xu Thánh Địa càng thêm tức giận.
- A… ngươi cho là ta đã dám lột sạch ngươi mà lại không dám giết ngươi sao?
Sở Trường Sinh thản nhiên nói.
- Ta nói rồi, ta là Sở Trường Sinh…
Vẻ đùa bỡn trên mặt Sở Trường Sinh biến mất, toàn thân lạnh nhạt nhìn đám đệ tử thánh địa.
Đệ tử thánh địa thô lỗ bỗng nhiên biến sắc, sau đó hắn ta dường như là nhớ ra cái gì, toàn thân run như cầy sấy.
- Ông… ông là Sở Trường Sinh! Đại trưởng lão trước kia của Thao Thiết Cốc?
Đệ tử thánh địa kia bờ môi run run.
- Ông…
- Cút đi, trừ phi Thánh Chủ Thánh Địa của các ngươi đến, nếu không… đừng làm trò trước mặt ta.
Sở Trường Sinh nhếch miệng.
Sở Trường Sinh vung tay lên.
Ùng ục!
Cơ bắp trên cánh tay của ông ta đột nhiên phình lên, ngay sau đó nó trở nên rất lớn.
Ông ta vung tay qua một cái, lập tức nổi lên cuồng phong.
Những đệ tử thánh địa trần trụi lần lượt bay ra ngoài, thân hình lắc lư không ngừng.
- Ngoan ngoãn xếp hàng đi, không được chen hàng.
Nhìn nhóm đệ tử xấu hổ, Sở Trường Sinh cong môi, u buồn vuốt ve mái tóc bạch kim, nhàn nhạt nói.
Việc buôn bán của tửu lâu đã khôi phục lại một cách có trật tự.
Những đệ tử thánh địa khác đều hít vào một hơi, không dám có động tĩnh gì.

Thiên Cơ Thánh Địa.
Vị trí của tòa nhà, giống như những bông hoa từng đóa từng đóa nở rộ.
Con đường ngoằn ngoèo vắng lặng, sương khói mờ ảo.
Có tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa của một ngôi nhà cổ được đẩy ra, một bà lão chống gậy chậm rãi bước ra khỏi phòng.
- Tinh La Thiên Bàn ngày càng xao động…Thiên Quan kiếp sắp tới, không biết Thánh nữ điện hạ có thể hoàn toàn khống chế Tinh La Thiên Bàn trước khi Thiên Quan kiếp mở ra hay không…
Bà lão chống quải trượng, chậm rãi bước đi.
Quải trượng gõ vào phía trên phiến đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nơi xa, một bóng người phóng túng, bất kham đung đưa trở về.
Mạc Lưu Cơ mở rộng ngực áo, mặt mũi tràn đầy phấn khích đi tới, trên người hắn treo mấy ống trúc rượu, trong lúc bước đi, những ống trúc va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Trên mặt Mạc Lưu Cơ đỏ bừng, người nồng nặc mùi rượu.
- Mạc bà bà! Ta về rồi!
Nhìn thấy Mạc bà bà chống quải trượng bước ra khỏi phòng, ánh mắt sáng lên, vung vẩy ống rượu trúc, cười lớn.
Mạc bà bà nhàn nhạt nhìn Mạc Lưu Cơ, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Đi đến gần.
Quải trượng trong tay Mạc bà bà rung động.
Một luồng năng lượng bí ẩn ở phía trên quải trượng bắn ra, đập vào thân thể Mạc Lưu Cơ.
Một đập này, khiến cho Mạc Lưu Cơ kêu lên một tiếng thảm thiết, ống rượu trúc trong tay đổ ra đầy đất.
- Tên tiểu tử thối này… kêu ngươi đi mang tâm ma của Thánh Nữ về, ngươi đã làm cái gì rồi hả? Tâm ma của Thánh Nữ là rượu sao? Ngươi là heo à?
Mạc bà bà miệng liên tục mắng chửi, quải trượng trong tay cũng không ngừng đập, mỗi lần đập xuống, Mạc Lưu Cơ lại hét thảm một tiếng.
Tu vi Mạc Lưu Cơ rất mạnh, nhưng hắn ta hoàn toàn không tránh được.
Âm thanh kia gõ bang bang, làm cho Mạc Lưu Cơ cảm thấy đau cả trứng.
- Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt để Thánh nữ điện hạ khống chế Tinh La Thiên Bàn, nếu không thể loại trừ tâm ma rất có thể sẽ bị tâm ma nhân cơ hội điều khiển, đến lúc đó khống chế Tinh La Thiên Bàn thất bại, hậu quả đó… tiểu tử thối ngươi gánh được sao?
Nghe bà bà mắng chửi.
Trong lòng Mạc Lưu Cơ thực oan ức mà.
Hắn ta cũng muốn mang tâm ma Thánh Nữ trở lại, nhưng mà… con mẹ nó hắn đánh không lại!
Đánh cũng không đánh lại, lừa dối cũng không lừa được.
Điều này có thể đổ lỗi cho hắn ta sao? Hắn ta cũng rất tuyệt vọng mà!
Hắn ta cũng một lòng muốn mang tâm ma của Thánh Nữ trở về, nhưng… hắn ta không làm được.
- Mạc bà bà, bà nghe ta… a, nhẹ tay thôi, không được đánh mặt!
Mạc Lưu Cơ kêu gào thảm thiết.
- Mau nói rõ sự tình cho bà bà, nếu không… ta đánh gãy chân của ngươi, còn uống rượu, ngươi uống tới chết luôn đi!
Mạc bà bà hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng để quải trượng xuống.
Mạc Lưu Cơ cẩn thận cởi hết ống rượu trúc trên người bỏ xuống.
Sau đó hắn ta kể lại toàn bộ tình hình ở Thao Thiết Cốc cho Mạc bà bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận