Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3139: Bộ Phương ta, không cần đường lui (1)

Một bàn đồ ăn vô cùng đơn giản. Bình thường lại phổ biến, nhưng lại lộ ra vẻ bất phàm trong đó. Trước món ăn Trù Thần kia thậm chí không hề yếu hơn, không lộ ra chút ảm đạm nào!
Đó là món ăn Trù Thần, dùng những nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng làm bếp đỉnh cấp nhất làm nên. So với món ăn bình thường của Bộ Phương đúng là một đất một trời.
Bộ Phương giơ tay lên, làm ra tư thế mời.
Sau đó, trong hư không có từng điểm sáng bắt đầu hội tụ, nhanh chóng tạo thành một bóng người. Bóng người hội tụ bên bàn ăn, ngồi lên trên ghế. Bóng người kia mơ hồ, giống hệt với người Bộ Phương nhìn thấy trong bóng đêm.
Chính là Trù Thần.
Trù Thần không nói gì, lần này hắn xuất hiện chỉ để phụ trách kiểm tra, cho nên không nói gì cả.
Bộ Phương cũng kéo một cái ghế ra ngồi xuống, nhàn nhạt quan sát.
Đối mặt với bài kiểm tra sinh tử này, hắn không hề có chút khẩn trương lo lắng nào. Nội tâm hắn chỉ có cảm giác bình tĩnh thong dong, vô cùng kỳ diệu. Đây là bài kiểm tra cuối cùng thế mà còn bình tĩnh hơn khi làm những bài kiểm tra khác. Hoặc có thể nói, đây là sự thay đổi trong tâm tính hắn.
Trù Thần cầm đũa lên, khuôn mặt mông lung trong màn sương không nhìn rõ. Gắp một miếng sủi cảo. Vỏ ngoài trong suốt sáng long lảnh, dưới ánh đèn lộ ra nhân bánh ở bên trong. Là một miếng sủi cảo bình thường, không hề nhìn thấy bất kỳ điều gì kỳ lạ.
Trù Thần hé miệng, cắn xuống. Nhiệt khí như tơ lụa trượt ra, lan tràn trong không khí. Nhân bánh có vị ngon, bắp cải mọng nước, nhân thịt cũng dai.
Nhưng mà… đó cũng không phải là điều quan trọng nhất. Sau khi Trù Thần cắn một miếng thì cả người ngẩn ra, thở dài một hơi.
Sủi cảo thấm đẫm nước chấm càng thơm thêm. Một bàn chín cái sủi cảo, Trù Thần ăn hết. Chỉ là món ăn bình thường nhưng lại khiến hắn không kìm nổi tay mình, nhét tất vào trong miệng.
Loại cảm giác này… đã bao năm rồi hắn chưa từng cảm nhận qua?
Ăn xong sủi cảo, ánh mắt Trù Thần di chuyển tới trên bát mỳ. Bên trên còn một miếng trứng, mùi thơm nóng hổi phun trào.
Canh mỳ mát lạnh vô cùng, Trù Thần uống một ngụm canh, quanh khoang miệng là mùi vị kỳ lạ.
Cũng không có cảm giác kinh diễm, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ là nguyên liệu bình thường. Nhưng khi dung hợp vào với nhau lại mang đến cho hắn cảm giác khó mà nói.
Loại mùi vị này khiến tâm hồn hắn hòa tan ra.
Bộ Phương ngồi trên ghế, yên tĩnh quan sát.
Trù Thần vẫn không ngừng nghỉ nếm thử những món đồ ăn trên bàn. Sau khi uống một ngụm canh thì thở ra một hơi. Trong một hơi này có bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu hoài niệm…
Ánh mắt Bộ Phương có chút xao động, Trù Thần cũng là một người hoài niệm à.
Một bát mỳ khiến Trù Thần gật đầu không ngừng. Hắn cúi sát mặt ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai thức ăn thỉnh thoảng vang lên.
Đột nhiên, Bộ Phương sửng sốt. Bởi vì hắn thấy được từng giọt nước mắt trong suốt của Trù Thần rơi xuống bát mỳ, khiến cho mặt bát nổi lên từng gợn sóng.
Bộ Phương nhếch miệng, không nói gì. Có lẽ Trù Thần đã cảm nhận được…
Trù Thần giơ tay lên, đỡ trán, thở dài một hơi. Tư thế kia vừa bất đắc dĩ, vừa trông rất chua xót.
Tuy hắn là Trù Thần cao quý, sự tồn tại chí cao vô thương nhưng lại mang tới cho Bộ Phương cảm giác chỉ là một người phàm, một người vô cùng đơn giản.
Cuối cùng cũng ăn xong bát mỳ. Không còn thừa một chút nước canh nào, chỉ còn một cọng hành còn dính trên bát.
Trù Thần nhẹ nhàng đặt bát xuống, nâng cơm trắng lên. Xúc miệng miếng cơm, hạt gạo tròn trịa mang theo mùi thơm tươi mát, thậm chí sau khi nhai vào còn thấy vị ngọt.
Gắp một miếng rau xào thịt, bàn tay nắm đũa của Trù Thần như đang run rẩy. Trong mỗi một món ăn của Bộ Phương đều ẩn chứa tâm tình, chính là tình cảm mà Bộ Phương kết tinh được sau 500 năm sống như người phàm.
Đủ loại tình cảm dung nhập vào trong đó. Những món này sẽ càng có mị lực hơn món ăn được nấu từ nguyên liệu nấu ăn cực phẩm.
Cơm đã thấy đáy, rau thịt cũng đã ăn xong. Bốn món đều được ăn hết sạch. Trên bàn chỉ còn lại món ăn Trù Thần ảm đạo hào quang, không còn chói mắt như trước nữa.
Trù Thần dựa vào ghế, Bộ Phương không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Bài kiểm tra cuối cùng có kết quả thế nào, Bộ Phương cũng không rõ.
Không biết Trù Thần đang nghĩ cái gì. Trù Thần mang tới cho Bộ Phương cảm giác như một người thường máu thịt.
Đối phương nhìn lên bầu trời, Bộ Phương cảm nhận được ánh mắt mê ly đó. Ẩn chứa trong ánh mắt đó như có một câu chuyện.
Sau một lúc, Trù Thần giơ tay lên, quét qua. Món ăn Trù Thần cũng biến mất.
- Thật sự là một bàn đồ ăn hoàn mỹ.
Trù Thần nói, giọng nói của hắn ngay thời khắc này cũng trở nên khàn khàn.
- Món ăn hữu tình, quả thực rất có mị lực. Nhưng còn đường này rất khó đi…
Rốt cuộc thì ánh mắt của Trù Thần cũng dừng lại trên người Bộ Phương.
Bộ Phương gật gật đầu.
- Thiên nhược hữu tình thiên nhược lão, nếu trời có tình thì cũng phải già đi. Nếu theo đuổi đạo hữu tình sẽ già đi theo thời gian. 500 năm qua, ta đã nhìn thấu. Đó như là một quy tắc, không thể phá vỡ.
Trù Thần đứng lên, chắp tay.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự định đi trên con đường này?
Bộ Phương cũng thẳng lưng chắp tay, nhìn về phía cánh đồng mênh mông bát ngát.
- Ta không vô tình được, đã không còn đường lui nữa.
Trầm mặc một lúc lâu, Trù Thần cũng lộ ra tiếng cười.
- Chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua bài kiểm tra cuối cùng. Món ăn của ngươi rất có mị lực, tình cảm trong đó khiến người ta rung động. Ta trước kia không hiểu được loại cảm giác này. Cho rằng vô tình mới là vĩnh hằng, thế nhưng không hoàn toàn vô tình được, nhắm trúng một thân hồng trần, cuối cùng tịch diệt trong tinh không.
- Hi vọng ngươi không phải đi theo gót của ta, có lẽ ngươi không cần truyền thừa của ta. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, đạo hữu tình không tố như vậy, vì thế ta cho ngươi một con đường lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận