Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2825: Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo! (1)

Thần Hoả màu đỏ bạc bao trùm lấy Long Cốt Thái Đao.
Làm Long Cốt Thái Đao dường như được bao bọc trong một luồng Thần Dị.
Bộ Phương hơi giật mình.
Quay đầu nhìn một lượt.
Hắn dường như phát hiện một vị lão giả hiền lành xuất hiện phía sau lưng mình, lão giả đã giúp hắn cầm Thái Đao giống như cắt bánh kem mà từ từ cắt quả trứng Hồn Ma ở phía bên dưới.
Quả trứng Hồn Ma cực kỳ cứng và rất khó bị cắt nát thế mà ngay dưới một đao kia đã trực tiếp vỡ tan thành hai nửa.
Một tiếng gào thét sắc nhọn mà không cam lòng phát ra từ trong quả trứng Hồn Ma.
Bùm…
Thần Hỏa trên Thái Đao tán đi.
Bộ Phương đang thất thần, ý thức cũng đột nhiên trở về.
Trong nháy mắt, áp lực của toàn bộ Vũ Trụ dường như rơi xuống cơ thể Bộ Phương khiến hắn cảm thấy hô hấp của mình như bị trì trệ.
Loại cảm giác này giống như có một nhân vật tối cao đang cay nghiệt nhìn chằm chằm hắn.
Bàn tay đỏ tươi này đang chảy xuôi giống như máu tươi.
Duỗi ra từ trong quả trứng Hồn Ma bị vỡ.
Tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên, cũng chỉ có một cánh tay như vậy vươn ra từ trong quả trứng Hồn Ma này.
Rất rõ ràng.
Quả trứng Hồn Ma này còn chưa kịp sinh ra một Hồn Ma hoàn chỉnh thì nó đã bị Bộ Phương cắt nát.
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?
Ý niệm của Nhân Hoàng trở về sao?
Trong phút chốc Bộ Phương như thể nhìn thấy Toại Hoàng hiền lành.
Nhân Hoàng có lẽ thật sự chưa từng biến mất!
Đôi mắt Bộ Phương ngưng trọng lại.
Long Cốt Thái Đao đột nhiên xoay tròn trong tay hắn.
Hắn đùa nghịch một đao hoa rồi nhấc lên trong nháy mắt.
Cản trước người.
Bùm!
Một chưởng đẫm máu này bỗng nhiên đập xuống.
Một tiếng vang rất lớn.
Long Cốt Thái Đao chống đỡ một chưởng này, Bộ Phương cảm thấy như thể cơ thể mình đang bị một ngọn núi lớn đè xuống.
Cả thể xác và tinh thần đều chấn động rồi sau đó không bị khống chế mà bay ngược ra ngoài.
Một cánh tay này toả ra sức mạnh khủng khiếp không gì có thể sánh bằng...
- Hỗn Độn Thánh Nhân?
Bộ Phương hít vào một hơi khí lạnh.
Bây giờ, hắn chỉ là một Chuẩn Thánh, đối phó với một số Đại Đạo Thánh Nhân cường đại cũng đã có chút cố hết sức, huống chi là Hỗn Độn Thánh Nhân.
Cho dù... Hỗn Độn Thánh Nhân này chỉ còn lại có một cánh tay.
Tước vũ bào bay phấp phới, Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao, xoay người trên không trung, nồi Huyền Vũ xuất hiện, xoay tròn rồi bị Bộ Phương dẫm lên, ổn định thân hình.
Gầm!
Hư ảnh của Hoàng Kim Thần Long xuất hiện xua tan Tội Ác Chi Lực màu đỏ tươi đang quanh quẩn trên Long Cốt Thái Đao...
Sắc mặt Bộ Phương nghiêm túc như thể muốn chảy nước!
Hắn không ngờ rằng năng lượng Hồn Ma thẩm thấu từ trong trận pháp lại thật sự ngưng tụ ra một cánh tay, cánh tay của Hồn Chủ cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.
Đây cũng không phải là Hồn Chủ có thể so sánh với những Hồn Chủ bị Bộ Phương nướng trong Điền Viên Thiên Địa kia.
So với vị Hồn Chủ ở trước mặt này, Hồn Chủ trước đây đều có thể gọi là Tiểu Hồn Chủ.
Mà Hồn Chủ cấp Hỗn Độn Thánh Nhân trước mặt có thể được gọi là Đại Hồn Chủ.
Mỗi một vị Đại Hồn Chủ đều tương đương với một Hỗn Độn Thánh Nhân!
Một bên khác.
Tôn Ngộ Không bắt lấy Kim Cô Bổng rồi đột nhiên vung ra.
Chiến ý trên người hắn ta cao ngút trời!
Tuy hắn ta đã thành Phật nhưng máu hiếu chiến trong hắn ta vẫn sôi sùng sục như trước đây!
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Điều gì đã xảy ra vậy?
Tại sao tồn tại Giáo Chủ lại bị đánh trọng thương như vậy?
Bành!
Kim Cô Bổng bị đánh bay.
Tôn Ngộ Không trực tiếp bị đánh bật trở lại bởi các cành của Cây Thế Giới rồi bị quẳng vào trong hư không...
- Đau quá đau quá... Đây là cái gì thế này!
Tôn Ngộ Không run rẩy một trận trong hư không.
Ánh mắt Dương Tiễn co rụt lại.
Sau khi Tôn Hầu Tử thành Phật, tuy chỉ là một Chuẩn Thánh nhưng khi chống lại Đại Đạo Thánh Nhân cũng không hề yếu.
Tuy nhiên... Bây giờ, hắn ta lại bị một cành cây đánh cho phải rút trở về.
Hai người này... Bọn họ rốt cuộc là ai?
Đôi mắt thẳng đứng trên trán Dương Tiễn mở ra.
Hắn ta lại phát hiện ra rằng ánh sáng công đức chiếu vào cơ thể cả hai người này gần như làm cho hắn ta bị mù.
Điều này khiến trong lòng hắn ta càng thêm kinh hãi...
- Hai vị này… Chính là hai vị Nhân Hoàng trong Nhân Tộc Tam Hoàng, Phục Hi và Thần Nông.
Thông Thiên Giáo Chủ cười khổ nói.
- Nhân Hoàng đã bị Hồn Ma che đậy tinh thần nhưng ta tin tưởng rằng Nhân Hoàng sẽ chiến thắng những Hồn Ma đó...
- Phục Hi và Thần Nông?
Dương Tiễn kinh hãi nói không nên lời.
Tôn Ngộ Không cũng rùng mình như đang nhìn thấy ma quỷ.
- Chẳng trách khi cành gỗ cây này quất vào người, Lão Tôn ta lại cảm thấy đau đớn. Hóa ra đó là một nhánh của của Cây Thế Giới...
Tôn Ngộ Không nắm lấy Kim Cô Bổng múa một trận.
- Những Hồn Ma này thật là to gan lớn mật, ngay cả Nhân Hoàng cũng dám động vào! Xem Lão Tôn ta giết chết bọn chúng đây!
Tôn Ngộ Không nhếch miệng lên, ánh sáng vàng lấp loé trong Kim Tinh.
Ngay sau đó, hắn ta hất áo cà sa lên rồi lao thẳng về phía Thần Nông.
Một trận đại chiến.
Giao thủ mấy chiêu.
Tôn Ngộ Không lại rút trở về một lần nữa...
Tuy nhiên, Tôn Ngộ Không đã biến thành Bổ Thiên Thần Thạch, thân thể của hắn ta vô cùng kiên cố nhưng ngược lại không có chuyện gì, lại nâng cao tinh thần, lại xông lên lần nữa.
Tôn Ngộ Không có thể chống lại Đại Đạo Thánh Nhân nhưng khi đối mặt với Thần Nông thì lại không có sức mạnh để chống lại.
Tôn Ngộ Không rút nhánh cây của Cây Thế giới ra, trong miệng rên rỉ không ngừng.
Tuy nhiên, ngược lại Tôn Ngộ Không không hề rút lui.
Hắn ta càng đánh nhau càng hăng.
- Như Lai Lão Nhi nói, Phật tính tu hành... Nhưng hôm nay, Lão Tôn ta mặc kệ lời nói nhảm của Như Lai Lão Nhi! Lại đây ăn một gậy của Lão Tôn ta!
Tôn Ngộ Không thổi phù một tiếng rồi xé rách áo cà sa trên người để lộ ra một cơ thể đầy Hầu Mao tuấn tú, khua gậy lên rồi lao đi.
Dương Tiễn vịn vào Thông Thiên Giáo Chủ.
Trong lòng cả hai vô cùng kinh ngạc rồi nhìn về phía nơi xa.
Chỗ ấy…
Bộ Phương bị một bàn tay đánh bay.
Cảm giác mà bàn tay kia mang lại cho bọn họ vô cùng khủng bố...
- Hỗn Độn Thánh Nhân...
Thông Thiên Giáo Chủ và Dương Tiễn đều nỉ non.
Chỉ có một cánh tay kia nhưng chính vì chỉ có một cánh tay nên mới có thể bị Bộ Phương trấn áp được.
Bộ Phương cùng cánh tay kia đánh nhau.
Xung quanh cơ thể Bộ Phương.
Nồi Huyền Vũ chạy như bay, Kỳ Thiên Chước được đánh ra, Long Cốt Thái Đao chém thẳng tới còn Bạch Hổ Thiên Lò nện xuống.
Tất cả các loại thủ đoạn đều vô cùng chói lọi.
Chiến đấu với một chưởng của Hồn Ma kia quên cả trời đất.
Khóe miệng Dương Tiễn giật một cái.
Hắn ta nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bộ Phương thì dường như nghĩ ra một điều gì đó vô cùng phi thường.
- Bộ đạo hữu... Không phải là coi trọng cánh tay của Hồn Ma này sao?
Dương Tiễn đập miệng một cái.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng có chút dở khóc dở cười.
- Bộ đạo hữu này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút thích ăn... Đây chính là cánh tay của Hỗn Độn Thánh Nhân, hắn thế mà nhìn trúng, chẳng lẽ dự định dùng làm nguyên liệu nấu ăn sao?
Cả hai đều có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì, may mắn là chỉ có một cánh tay xuất hiện.
Nếu như một Hồn Chủ cấp Hỗn Độn Thánh Nhân hoàn chỉnh xuất hiện, tất cả bọn họ đều phải để mạng lại chỗ này.
Bành!
Hư không nổ tung.
Hầu Mao toàn thân Tôn Ngộ Không dựng thẳng lên, lăn lộn rồi la hét một trận trên không trung.
Toàn thân hắn ta bị rút ra trong cơn đau đớn.
Cái cảm giác Thần Nông nắm nhánh cây của Cây Thế Giới trong tay còn khó đối phó hơn cả Như Lai Lão Nhi!
Tôn Ngộ Không cũng tức giận.
Phải rút về hết lần này đến lần khác, thật sự là không coi thể diện Tôn Ngộ Không hắn ra gì sao?
Gầm!
Một tiếng ầm vang.
Dường như có yêu khí đang tràn ngập ra.
Ánh sáng vàng trên trán Tôn Ngộ Không tan biến, trên đỉnh đầu đột nhiên đội một Tử Kim Quan, người mặc chiến giáp, áo choàng đỏ thẫm đón gió nghênh ngang bay phấp phới.
Sự dữ dội đáng sợ bùng nổ trong hư không.
Cân Đẩu Vân đều biến thành mây đen.
Bùm!
Dương Tiễn bị cảnh tượng này hấp dẫn, không khỏi nhìn sang, cả người hắn ta hơi giật mình.
Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, dường như Tề Thiên Đại Thánh năm đó đã trở về!
- Lực chiến đấu của con khỉ này thậm chí còn mạnh hơn sau khi bị hoá yêu... Thật là một điều kỳ lạ trong Hồng Hoang Vũ Trụ của ta.
Thông Thiên Giáo Chủ cảm khái một phen.
Tề Thiên Đại Thánh hóa yêu thì sức chiến đấu của hắn ta cũng tăng vọt.
Hắn ta đều không để tâm đến mấy cái gọi là Tứ Đại Giai Không, Phật tính tu tiên và A Di Đà Phật.
Giờ phút này, Tôn Ngộ Không không hề bị hỗn loạn gì, chỉ còn lại có một ý nghĩ trong đầu.
Ngươi đánh ta, ta phải rút trở về!
Bùm!
Kim Cô Bổng va chạm với nhánh cây của Cây Thế Giới mà vang lên tiếng leng keng.
Tề Thiên Đại Thánh hoá yêu lần lượt bị rút ra đánh bay đi, nhưng rất nhanh hắn ta lại bổ nhào đánh tới lần nữa!
Bùm!
Trong ánh mắt lấp loé ma hoá của Phục Hi, đôi mắt hắn ta lại hoá thành màu đen nhánh lần nữa.
Tay hắn ta run một cái, La Bàn Bát Quái bằng đồng chạy như bay ra.
La bàn xoay quay rồi biến lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận