Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2728: Vừa vừa thôi là được rồi (2)

Notice: Undefined offset: 213
Tôm tít hóa thành một đạo kim quang rồi bắn ra, đập vào Cự Kình.
Xì.
Cự Kình vốn đang thờ ơ đột nhiên gầm rú lên!
Ầm!
Ban đầu, Cự Kình nhảy vọt lên trời lại bay thẳng xuống, trực tiếp rơi vào trong biển, khiến cho nước biển dâng trào.
Sóng lớn ngút trời.
Hải thần Poseidon ngây ra như phỗng.
Hắn nắm chặt lấy Hải Thần Tam Xoa Kích, khuôn mặt lộ vẻ khó tin.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Efes! Efes... Ngươi mau trả lời ta!
Hải Thần Poseidon cau mày mà nói.
Thế nhưng, Cự Kình đáp lại hắn ta lại là một sự sợ hãi nồng đậm...
Dường như là sự hoảng sợ đối với người đứng trên mình…
Chết tiệt!
Ngươi đường đường là sinh vật bá chủ của đại dương, ngươi đang sợ hãi cái gì chứ?
Sợ một con tôm tít sao?
Thân là Cự Kình, làm sao có thể vô dụng như vậy được chứ?
Hải Thần Poseidon tức giận không kìm được.
Cự Kình đã chạy mất dạng, nó vẫy đuôi một cái, cái đuôi vung lên trên mặt biển rồi chìm vào trong đó, biến mất không thấy đâu nữa.
Ùng ục.
Trong nước biển, một con tôm tít màu vàng thò cái đầu ra, thích ý mà bơi lội trên biển.
Ùng ùng...
Nước biển tựa như mưa to điên cuồng rơi xuống.
Hải Dương Cự Nhân thay phiên đập hai thanh chùy to lớn ngưng tụ trong nước biển về phía Bộ Phương.
Dường như cả bầu không khí cũng bị áp sụp xuống.
Ầm!
Bỗng nhiên.
Ngọn lửa bao phủ lấy Bộ Phương bỗng tản đi.
Đám người Đại Ma Đạo Sư, hải thần Poseidon đều nhìn sang với vẻ ngưng trọng.
Nơi đó, ngọn lửa biến mất, để lộ ra... Bộ Phương cùng một người phụ nữ mặc áo choàng tắm.
Người thiếu nữ kia xinh đẹp quyến rũ tựa như nữ thần trong truyền thuyết.
Đương nhiên, điểm mà bọn họ chú ý đến không phải điều này.
Mà là... Thân phận của người thiếu nữ kia là gì!
Bộ Phương trói nàng lại.
Hắn nhướng mày.
Nhìn Hải Dương Cự Nhân vung hai cái đại chùy tới.
Đối mặt với đại chùy.
Bộ Phương giơ cánh tay ra.
Ầm!
Đại chùy đập xuống.
Hung hãn mà đập vào lòng bàn tay của Bộ Phương.
Ầm một tiếng!
Toàn bộ mặt nước đều trở nên sôi trào...
Từng đợt sóng khí vô hình lan tràn ra.
Đại Ma Đạo Sư có thể thi triển ma pháp, thậm chí có thể là cấp bậc cấm chú, không nghi ngờ chút nào, Hải Dương Cự Nhân kia chính là một ma pháp cấp cấm chú .
Ít nhất, một cấm chú ma pháp sẽ khiến cho ma lực trong cơ thể của Đại Ma Đạo Sư thâm hụt hoàn toàn.
Đột nhiên.
Đại Ma Đạo Sư đột nhiên co rụt mắt lại.
Áo khoác xanh lục bay phất phới không ngừng.
Hắn ta hoảng sợ mà phát hiện.
Hải Dương Cự Nhân cấm chế của hắn ta, đang chậm rãi run rẩy...
Một luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện, tựa như một con rắn nhỏ chui từ lòng bàn tay của Bộ Phương ra.
Rồi chui vào cơ thể của Hải Dương Cự Nhân.
Trong nháy mắt đó, Hải Dương Cự Nhân bắt đầu bốc hơi.
Chậm rãi... bốc hơi hết!
Chỉ trong nháy mắt.
Hải Dương Cự Nhân đã bị hóa thành một luồng hơi nước, bị bốc hơi hoàn toàn.
Đến lúc này, Đại Ma Đạo Sư mới nhìn thấy rõ ràng.
Con rắn nhỏ màu bạc kia cũng không phải là rắn gì cả, mà là một ngọn lửa màu bạc.
Ngọn lửa đó rơi xuống bàn tay Bộ Phương, yên lặng thiêu đốt.
Chỉ mới nhìn ngọn lửa kia thôi mà Đại Ma Đạo Sư đã cảm thấy như có một cỗ tử ý nồng đậm.
Cứ như thể ngọn lửa kia đã đủ để giết chết ông ấy vậy!
Cho tới bây giờ, Đại Ma Đạo Sư mới ý thức được... sự đáng sợ của Bộ Phương!
Vèi!
Một cây gậy trúc bỗng bắn phụt tới.
Cây gậy trúc chấn động cực mạnh rồi nhanh chóng bay tới.
Ánh mắt Bộ Phương cứng lại.
Trong nháy mắt khi cây trúc tới gần hắn thì lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành từng sợi trúc nhỏ chi chít…
Mỗi một sợi trúc đều ẩn chứa luồng tiên khí tản ra sự kinh khủng tối cao!
Thủ đoạn của Bồng Lai lão tổ, mạnh mẽ đến đáng sợ!
Bây giờ, Bộ Phương cũng không có tâm trạng chơi với đám người này.
Hắn có hơi nhức đầu mà nhìn thiếu nữ đang giãy giụa không ngừng trước mặt mình...
Nhất thời, hắn có chút mê mang.
Nàng đúng là Khí Linh đang ngủ say... Nhưng, nhìn bộ dáng kia cũng không giống Phù Tang trước kia chút nào cả.
Đây là một ý chí khác của Phù Tang.
Theo ý của Kỳ Lân đại lão ... Việc Bộ Phương cần làm bây giờ là phải chinh phục Khí Linh?
Vù...
Ánh mắt của Bồng Lai lão tổ hơi cứng lại.
Ông ta khó tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Những sợi trúc không ngừng áp sát tới kia lại trôi nổi trước người Bộ Phương, không thể chạm vào thân thể của hắn được!
Động tác này... đã trực tiếp dọa cho Bồng Lai lão tổ sợ hãi!
Chu Tước nữ bị sợi tơ thần thức quấn chặt lấy, nàng giãy giụa.
Ngọn lửa của nàng cũng không thể đốt cháy được những sợi tơ này, Chu Tước nữ có hơi ủy khuất.
Nàng chớp chớp đôi mắt to mà nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Hu hu hu...
Chu Tước nữ có hơi ủy khuất mà lẩm bẩm.
Bộ Phương giật giật khóe miệng giật, đại tỷ à, đều là người mình cả...
Thần thức hơi lay động.
Những sợi trúc đang bay lơ lửng kia lập tức mất đi khống chế.
Rồi ào ào đâm vào người Bộ Phương.
Thấy vậy, Bồng Lai lão tổ mới thở phào nhẹ nhõm...
Giờ mới đúng chứ, nếu Bộ Phương có thể khống chế được thủ đoạn công phạt của ông ta, vậy tên nhóc Hoa Quốc này phải có tu vi cao đến thế nào nữa chứ?
Nhân tiên? Hay... Thiên Tiên?
Bành bành bành!
Toàn bộ sợi trúc đâm vào người Bộ Phương đều đứt gãy hết.
Nhưng Bồng Lai lão tổ cũng không quan tâm lắm.
Dù sao thì Bộ Phương đang mặc tiên bào trên người, tiên bào có lực phòng ngự vô địch.
- Xem ra tên nhóc này chắc là có thực lực ngang với lão tổ ta... Hoa Quốc xuất hiện nhân vật thiên tài như vậy từ khi nào vậy chứ? Chẳng lẽ là yêu nghiệt của Côn Luân?
Hai mắt của Bồng Lai lão tổ hơi lóe sáng.
Yêu nghiệt của Bồng Lai Tiên Đảo đúng là không so nổi với tên nhóc này.
- Tiền bối! Lão tổ... Cứu mạng a a a a!
Ngay vào lúc Bồng Lai lão tổ đang ngán ngẩm về yêu nghiệt nhà mình.
Phía xa xa.
Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên như heo bị chọc tiết.
Tiếng kêu thảm thiết của Dư Ca vang vọng khắp toàn bộ hải vực.
Bộ Phương và Bồng Lai lão tổ đều là ngẩn ra, hai người nghiêng đầu nhìn sang...
Nơi đó...
Susano tỏa ra năng lượng sắc tím u ám trói toàn bộ người Hoa Quốc trên Bảo Thạch Hào lại rồi bước từng bước sóng bay tới từ phía xa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận