Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2065: Là ai dám động vào cây của ta! (1)

Thạch Tượng Quỷ Vương lại vỡ rồi.
Thoáng cái ánh mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh đã đỏ lên mà nhìn chằm chằm về phía Trương Hiên đang giẫm nát Thạch Tượng Quỷ Vương ở xa xa, trong lòng hắn ta có một sự bực bội đang tích tụ lại.
- Ngươi… giẫm vui không?
Cơn tức giận trong lòng Hoàng Tuyền Đại Thánh bùng lên, hắn ta cắn răng lạnh lùng mở miệng.
Lời nói của hắn ta vô cùng lạnh lẽo giống như là truyền đến từ trên chín tầng mây, hệt một khối hàn băng vạn năm không tan.
Trương Hiên đang đưa lưng về phía Hoàng Tuyền Đại Thánh, thế nên hắn cũng không nhìn thấy khuôn mặt u ám kia của hắn ta.
Chẳng qua hắn cũng có thể cảm nhận được dường như có một cỗ lửa giận đang hừng hực thiêu đốt phía sau lưng hắn.
Xa xa.
Đám cường giả khác của Minh Ngục đều trừng lớn mắt mà nhìn ra phía sau lưng Trương Hiên với vẻ không thể tin được.
Hỏa Yêu lại giơ tay lên, khóe miệng run rẩy mà chỉ vào phía sau Trương Hiên.
- Trương Hiên… ngươi… sau lưng ngươi…
Bọn họ có biết về Hoàng Tuyền Đại Thánh không?
Tất nhiên đã từng nghe nói, nhưng chưa từng gặp.
Lúc bọn họ đến Địa Ngục đã từng được trưởng bối trong tộc nhắc nhở, tới Địa Ngục rồi thì không được trêu chọc các cường giả cấp Đại Thánh khác.
Nhưng mà, bây giờ mỗi một người bọn họ đều có hơi sững sờ…
Hoàng Tuyền Đại Thánh không hề che dấu hơi thở khủng bố giống như núi lửa phun trào trên người mình, áp bức đến mức khiến cho tất cả mọi người đều run lên cầm cập.
Đại Thánh… cho dù ở Minh Ngục cũng đã đứng đầu rồi.
Ánh mắt Trương Hiên như muốn nứt ra, trong mũi hắn còn đang không ngừng có máu tươi chảy xuống.
Đó là do bị hai Thạch Tượng Quỷ Vương nổ trúng, đến mức khiến cho đầu óc bây giờ của hắn cũng có hơi đờ ra.
Có thế nào hắn cũng không nghĩ đến, hai Thạch Tượng Quỷ Vương này lại nổ tung vào nhau.
Quả thực đây là trời cũng giúp ta mà!
- Ngu xuẩn! Dám đập ta!
- Ai mà lại nuôi ra hai đứa ngu xuẩn như vậy ở đây chứ! Cái đồ thiểu năng!
Sự tức giận trong lòng Trương Hiên dường như hoàn toàn phóng xuất ra trong một khắc này.
Sau đó, hắn chợt nghe thấy tiếng nói của Hoàng Tuyền Đại Thánh.
- Thích! Trộm rất sướng! Hai tên súc sinh này lại dám đánh ta, không phải bây giờ cũng bị ta giẫm nát đó sao!
Trương Hiên nhếch miệng nói với vẻ sảng khoái.
Hắn cho rằng lời này là do Hỏa Yêu hoặc Lữ Dương hỏi.
Nhưng đột nhiên, hắn nghĩ lại một chút… nhớ lại một hồi, dường như cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt mặt mũi bầm dập kia hiện lên vẻ kinh hãi.
Bởi vì đám đồng bọn đến từ Minh Ngục của hắn đều đang đứng ở phía xa xa, ai nấy cũng đều nháy mắt ra hiệu với hắn, trong mắt cũng chứa vẻ hoảng sợ.
Tình huống gì vậy?
Đồng bọn của hắn… không mất đi người nào cả.
Vậy cái người lên tiếng hỏi ở phía sau kia là ai?
Trương Hiên lập tức rùng mình một cái trong lòng.
Tâm thần run lên, hắn cầm Trọng Kiếm trong tay rồi chậm rãi xoay đầu lại… nhìn ra đằng sau, hắn thấy được khuôn mặt khó coi kia, trên đó… còn có một dấu bàn tay xinh đẹp.
- Sướng không?
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn Trương Hiên với vẻ mặt không chút cảm xúc mà hỏi.
Ừng ực.
Trương Hiên cảm thấy dường như có một khối đá lớn kẹt bên trong yết hầu của mình, mở miệng nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
- Ta…
Một cỗ hơi thở trào dâng, làm cho hắn cảm thấy mình còn không cầm nổi kiếm nữa!
- Hai Thạch Tượng Quỷ Vương này là do ta nuôi… thế nên vừa nãy ngươi đang mắng ta thiểu năng đó hả?
Hoàng Tuyền Đại Thánh lại lên tiếng hỏi một lần nữa.
Hơi thở của hắn ta làm cho Trương Hiên không nhịn được mà muốn quỳ sụp xuống.
Đại Thánh!
Vậy mà lại là một vị Đại Thánh!
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thạch Tượng Quỷ Vương vỡ nát đầy đất, rồi lại liếc mhìn Thanh Hoa Từ Oản đặt đầy trên đó…
Bỗng nhiên Trương Hiên hiểu ra… chắc hẳn hắn đã bị tính kế rồi.
Tên đầu bếp đáng chết của Tiên Trù Giới!
- Vị Đại Thánh này… ta…
Trương Hiên mở miệng muốn nói gì đó.
- Đủ rồi, bây giờ lòng ta rất đau, đừng có nói chuyện.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói.
Ngay sau đó, một cái tát quật ra.
Cái tát này đã ngưng kết cỗ khí tức giận bấy lâu nay của hắn.
Bay vụt ra tựa như lôi đình.
Sắc mặt Trương Hiên đột nhiên đại biến.
Hắn muốn chặn lại.
Nhưng tay chỉ vừa mới giơ lên thì cái tát kia đã đáp lên trên mặt hắn rồi.
Một tiếng chát giòn vang!
Cả người Trương Hiên cũng bay ngược ra sau, trực tiếp ngã vào bên trong đống Thạch Tượng Quỷ Vương đổ nát ở xa xa.
Đụng cho chiếc Thanh Hoa Từ Oản kia rơi xuống đất.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn tay mình với vẻ khó tin được.
- Hóa ra vung một bạt tai là cảm giác như vậy… hình như cũng có hơi sướng tay đó!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói thầm một câu trong lòng.
- Đại Thánh!
Bên miệng của Trương Hiên cũng sưng lên, mắt như muốn nứt ra, hắn cầm Thanh Hoa Từ Oản mà hô lên với Hoàng Tuyền Đại Thánh.
- Hả?
Hoàng Tuyền Đại Thánh híp mắt lại, lạnh lùng mà nhìn hắn.
- Cho ngươi thời gian ba câu, sau ba câu thì ngươi có thể đi theo bầu bạn với Thạch Tượng Quỷ Vương của ta rồi.
Trong nhất thời, tâm thần của Trương Hiên run lên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh này… muốn giết hắn!
- Không phải ta… thật sự không phải ta… là bọn chúng tự đập vào nhau mà vỡ!
Trương Hiên vội vàng lên tiếng nói ra sự thật.
- Tự đập vào nhau mà vỡ? Hoàng Tuyền Đại Thánh ta anh minh một đời… sao lại có thể nuôi ra cái loại Thạch Tượng Quỷ Vương ngu xuẩn như thế được?
Hoàng Tuyền Đại Thánh cầm một nhành cỏ trong tay mà cười lạnh một tiếng.
Trương Hiên ngơ ngác…
Chết tiệt, thứ đồ ngu ngốc ngươi nuôi ra, tự ngươi còn không biết sao?
Hoàng Tuyền Đại Thánh… tên cường giả trước mắt này, quả nhiên là Hoàng Tuyền Đại Thánh của Địa Ngục…
- Đại Thánh… lời ta nói đều là thật mà, vì một món ăn mà Thạch Tượng Quỷ Vương của ngài đã ẩu đả với nhau, rồi nổ tung luôn!
Trong lòng Trương Hiên vô cùng tủi thân, hắn chả làm cái gì hết, hắn chỉ đạp có hai quyền, sao lại cảm giác như hủy diệt toàn bộ thế giới vậy?
- Không tin ngươi hỏi bọn họ đi!
Trương Hiên vội vàng giơ tay lên chỉ về phía đám đồng bọn Minh Ngục của hắn.
Sắc mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh vô cùng âm trầm.
Ánh mắt hắn ta lạnh như băng mà đảo qua.
Vừa đúng lúc nhìn thấy đám cường giả Minh Ngục gật đầu không ngừng.
Xoẹt xoẹt…
Nhành cỏ trong tay lập tức bị bóp nát.
Trong nháy mắt, sát ý lạnh như băng thổi quét tới làm cho đám cường giả Minh Ngục có một loại xúc động muốn khóc.
Sau đó…
Một đám vốn còn đang gật đầu chợt thay đổi thành lắc đầu.
- Bọn ta không biết gì hết…
- Bọn ta không nhìn thấy gì hết á…

Trương Hiên dường như hóa đá, hắn không thể tin mà nhìn một đám đồng bọn của mình.
- Ta…
Cổ họng của Trương Hiên nghẹn ngào khô khốc.
Chết tiệt… hắn bị người của mình bẫy luôn rồi hả?
- Ngươi còn có gì muốn nói nữa?
Sắc mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh lạnh như băng.
Ngay sau đó, hắn bước một bước.
Dường như thiên địa lưu chuyển.
Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trương Hiên.
- Thạch Tượng Quỷ Vương mà bản Đại Thánh nuôi ra sao có thể ngu đến mức đấm đá lẫn nhau, ngươi đây là đang nghi ngờ phẩm vị của bản thánh đó sao?
Lời nói của Hoàng Tuyền Đại Thánh càng lạnh lẽo hơn nữa.
Trương Hiên nhìn khuôn mặt kia của Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Trong lòng hắn càng căm phẫn.
Chắc chắn tên này biết Thạch Tượng Quỷ Vương của hắn đấu đá lẫn nhau.
Tên này… chỉ là đang muốn che đậy sự thật hắn ta đã nuôi ra hai thứ ngu xuẩn mà thôi!
- Ta không phục!
Ánh mắt Trương Hiên lập tức đỏ au.
Hơi thở khủng bố đột nhiên bùng nổ trên người hắn.
Vèo!
Đại kiếm phóng lên cao trong nháy mắt, dường như phía trên còn có lưu quang đang lan tràn ra…
- Ta liều mạng với ngươi!
Đại kiếm phóng vụt lên, Trương Hiên vỗ một chưởng lên trên chuôi kiếm đó rồi đâm mạnh về phía Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận