Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 917: Con sói ngu ngốc ở đâu đến đây phát dục? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
Tiểu Bạch chậm rãi nhét Thí Thần Đao vào bên trong bụng, không ngừng bị cắn nát, mảnh vỡ nhỏ vụn bay tán loạn, tiếng ma sát chói tai vang vọng không dứt.
Kim Đao đứng ở đằng xa nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều người nhìn thấy mặt cũng dại ra ngay tại chỗ, mà ngay cả Lạc Đan Thanh đang sống dở chết dở cũng không nhịn được mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ quỷ dị.
Kia... Kia chính là Thí Thần Đao đó, Thí Thần Đao của Thánh Địa Tiềm Long Vương Đình!
Cực kỳ kiên cố, cực kỳ sắc bén.
Toái Kim Liệt Thạch, cực kỳ cường hãn và đáng sợ.
Nhưng mà, loại Thần Binh này, cũng bị cục khôi lỗi sắt này thôn phệ cắn vỡ nát...
Người này... Đến tột cùng là loại quái vật gì đây chứ?
Lần trước nhìn thấy con khôi lỗi này... Căn bản là không hề lợi hại như thế? Bây giờ mới có một thời gian ngắn không thấy, cái cục sắt này... Đều muốn nghịch thiên rồi!
Toàn thân Kim Đao đều đang phát run, lông tơ trên thân thể đều tức đến dựng ngược lên.
Thí Thần Đao à... Thí Thần Đao của hắn ta... Cứ như vậy mà bị một cái tên phiền phức ăn mất, làm sao mà hắn ta trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ được đây?
Trước đó có mấy cái vũ khí Thí Thần đã biến mất, việc này đối với Thiên Tuyền Thánh Địa mà nói, đã là một tổn thất không thể kể xiết. Lúc này đây, Thí Thần Đao đứng đầu trong số các vũ khí Thí Thần lại bị mất đi... Vậy Thiên Tuyền Thánh Địa đương nhiên phải chịu tổn thất thảm hại ... Đương nhiên, nếu như có thể giết chết sinh linh Minh Khư Đại Hư, hơn nữa mang về linh hồn Thao Thiết, ngược lại là có thể đền bù lại cái tổn thất kia.
Đôi mắt của Kim Đao trở nên hoàn toàn đỏ ngầu.
Hắn ta chậm rãi cởi áo giáp đang mặc trên người xuống, ném nó xuống đất, mặt đất lập tức bị đập thủng ra một cái hố.
Sức nặng của bộ áo giáp này hình như vượt quá tưởng tượng, rất nhiều người nhìn thấy đêu hít sâu một hơi.
Hóa ra bộ giáp của Kim Đao mặc trước đây lại là một thứ nặng nề tới như vậy...
- Đây là ngươi ép ta đấy ... Ta còn chưa có luyện thành bí pháp. Thế nhưng mà tại thời khắc này, cũng là bị tên phiền phức nhà ngươi ép lộ ra ngoài, ta nhất định phải triệt để xé nát ngươi tên phiền phức này! Mỗi một chỗ trên người của ngươi sẽ phải bị chặt ra thành từng khối từng đoạn!
Kim Đao gào thét điên cuồng, khí tức trên cơ thể hắn ta sau khi cởi bỏ bộ áo giáp đã xảy ra thay đổi ngập trời.
Cả người bỗng nhiên bành trướng, càng ngày càng phình to lên.
Đầu sói cũng trở nên gớm ghiếc, đường vân trên trán khuếch tán ra, khí tức khủng bố kinh người tản ra khiến mọi người xung quanh không thở nổi.
Kim Đao trở nên khổng lồ hơn rất nhiều, hắn ta chậm rãi vươn ra bàn tay tràn đầy móng vuốt sắc nhọn, duỗi ra sau lưng, lúc sau lại cắm mạnh vào trong bộ lông tóc của mình.
Két két két...
Một trận âm thanh vang lên, ngay sau đó, Kim Đao kia rút ra một cây Cốt Đao từ phần lưng, Cốt Đao sắc bén và trắng nõn tràn ngập khí tức lạnh như băng.
Cây Cốt Đao mềm mại này, từng đoạn, từng đoạn ghép lại với nhau tạo thành hình dáng giống như là xương cột sống của Kim Đao.
Cốt Đao vung lên, rút ra đánh trên mặt đất, ngay lập tức khiến cho mặt đất bị nứt toạc ra, đá vụn văng tung tóe.
Giờ phút này Kim Đao đã cao thêm mấy mét, vô cùng to lớn, tuy răng là thân sói, nhưng lại đứng thẳng, hình dạng như con người, bắp thịt cuồn cuộn, di chuyển một cái, như tiếng sấm, huyết khí lan tràn ra khắp không khí.
Xoạt xoạt xoạt...
Đối với sự uy hiếp của Kim Đao, Tiểu Bạch không hề nghe lọt tai, hắn ta nhét toàn bộ Thí Thần Đao vào bên trong hắc động, giống như nhai ngấu nghiến rồi mới nuốt xuống được.
Cuối cùng, hắc động chậm rãi thu nhỏ lại, biến mất không thấy gì nữa.
- Ăn no rồi?
Đôi mắt của Kim Đao lạnh lùng dừng trên người của Tiểu Bạch, đột ngột mở miệng, âm thanh cực lớn, chấn động không ngừng.
Tiểu Bạch vỗ vào cái bụng tròn ùng ục của mình, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người sói Kim Đao to lớn khổng lồ kia, trong mắt lóe sáng lập lòe.
-Hình như vẫn chưa ăn no đâu, nếu như ngươi còn cái trang bị Thí Thần nào ở đây, thì cũng có thể cung cấp một cái nữa đấy.
Bộ Phương dựa ở trên ván của, nhìn thấy Kim Đao biến trở nên thật lớn, bỗng nhiên mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Kim Đao nhíu mắt lại, quay đầu nhìn về phía của Bộ Phương, cảm giác áp bách khủng bố ngay lập tức lan rộng ra.
Kim Đao bỏ đi bộ áo giáp màu vàng, hơi thở càng trở nên đáng sợ hơn, cũng chẳng kém bao nhiêu so với con Bạch Thao Thiết lần trước.
- Ta cho phép ngươi trả lời sao? Chờ bổn Hộ Pháp đập tan cái cục sắt phiền phức này, sau đó làm thịt toàn bộ sinh linh Minh Khư... Kế tiếp chính là đến bóp chết ngươi! Thứ đồ chơi chỉ như con sâu cái kiến!
Kim Đao nhếch mép, lộ ra một miệng tràn ngập răng nanh sắc nhọn, lạnh lùng nói.
Mọi người đều khiếp sợ sởn tóc gáy, con quái vật này ... ngày càng trở nên tàn bạo hơn rồi!
Tiểu Bạch giống như là được ăn no bụng, phát ra một tiếng ợ hơi nghe như tiếng nấc cụt, ngay sau đó, đôi cánh kim loại mở ra to lớn, một cỗ khí tức kinh người thổi tới.
Oành!
Từng bước đạp xuống, lớp sỏi đá trên mặt đất bị giẫm tung bay đầy trời.
Ngay sau đó, thân hình Kim Đao biến mất, trong nháy mắt giống như một tia chớp xuất hiện ở ngay trước mặt của Tiểu Bạch.
Một quyền, đánh ra!
Oanh!
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch chợt lóe lên, theo bản năng giơ hai tay lên ngăn cản, cũng bị một quyền đánh trúng, hoàn toàn ngăn cản không nổi, bị đánh cho lăn trên mặt đất. Mặt đất lún sâu, vỡ vụn, từng đợt không khí cuồn cuộn trào ra.
Kim Đao nhếch miệng, răng nanh bén nhọn tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Hai chân của hắn ta đạp lên trên mặt đất một cái, ngay sau đó, phóng lên trên trời cao, nhảy lên cao trong không trung, giống như che lấp đi ánh mặt trời.
Cốt Đao ở trong tay hắn ta đong đưa tạo ra tiếng động "loạt xoạt", cuối cùng trở nên bén nhọn như trường mâu, thoáng một cái biến thành cực lớn, đập xuống từ giữa không trung!
Oanh!
Phế tích nơi Tiểu Bạch đang đứng lại một lần nữa bị đánh cho vỡ tung ra, không khí khủng bố bay tán loạn lên trời, cuốn lên những tảng đá lớn văng tung tóe ra bốn phía.
Bên ngoài Vân Lam Tửu Lâu giống như có một vòng bảo hộ vô hình hiện lên, chặn lại những mảnh đá vụn này, khiến cho cuồng phong không có cách nào thổi tới.
Một vài khối đá lớn nhỏ văng tới, va chạm lên trên lá chắn bảo hộ, rơi xuống dưới, nện lên trên mặt đất.
Vị trí kia vừa đúng ở giữa hai đùi Nam Cung Vô Khuyết đang mở ra, dọa hắn ta toát cả mồ hôi lạnh.
- Rác rưởi! Ngươi nhanh chóng đứng liên tiếp tục chiến đấu đi! Dám ăn Thí Thần Đao của bổn Hộ Pháp! Bổn Hộ Pháp phải bắt người nhổ ra cả vốn lẫn lời!
Kim Đao ở trên bầu trời gào thét.
Bỗng nhiên vung mạnh cây Cốt Đao trong tay.
Không ngừng rút ra đâm vào sâu bên trong cái phế tích này.
Rất nhiều người nhìn thấy đều sợ mất mật, đến cái rắm cũng không dám thả ra.
Mặt đất không ngừng nứt toác và lan rộng ra, ngoại trừ Vân Lam Tửu Lâu, tất cả xung quanh dường như đều biến thành một mảnh phế tích.
Bỗng nhiên!
Cốt Đao của Kim Đao ngừng chuyển động, hai mắt trì trệ..
Bởi vì hắn ta phát hiện ra, có một lực lượng kinh khủng đang nắm lấy Cốt Đao của hắn ta.
Oành!
Một thân hình đang xoay tròn phi thẳng lên trời theo trên Cốt Đao, bàn tay như quạt hương bồ của Tiểu bạch vung lên, đập về phía của Kim Đao.
Kim Đao nhếch miệng, cũng giơ tay lên đầu.
Cả hai va chạm, phát ra chấn động.
Thân hình Tiểu Bạch bị đánh đập vào trong mặt đất một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận