Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2888: Tín nhiệm (2)

Notice: Undefined offset: 210
Sau cú va chạm, hắn bị đánh bay ra rồi đập vào đống phế tích nơi Cẩu gia bị nện bay trước đó.
- Yếu... quá yếu.
- Tuy rằng ngươi đã thu hoạch được Quả Vị của bốn vị Thiên Thần nhưng thực lực của ngươi cũng chỉ tương đương với một Thiên Thần Thượng Cổ mà thôi...
- Dù Thiên Thần Thượng Cổ có mạnh tới đâu cũng chỉ là con kiến hôi trước mặt Thiên Thần có chứng nhận Quả Vị.
Thiên Thần Luân Hồi xoa bóp nắm đấm, cười nhạt.
Ngay sau đó.
Hắn ta giơ tay lên vuốt ve rồi các ngón tay trên cánh tay Hồn Ma, một viên cầu màu đen phi tốc ngưng tụ lại.
Viên cầu màu đen đang xoay tròn, dao động phát ra từ trong đó làm cho người ta kinh ngạc.
Khí tức hủy diệt mang theo trong viên cầu kia vô cùng đáng sợ!
- Đã đến thời điểm kết thúc...
- Giờ phút này, ta đã đợi không biết bao nhiêu năm để lưu đày ngươi vào kiếp luân hồi. Ta rất mong đợi thời khắc này.
- Bây giờ, không ai có thể ngăn cản ta! Ta muốn thành Thiên Thần siêu việt! Ta muốn trở thành Chủ Tể Hỗn Độn!
Thiên Thần Luân Hồi gầm lên.
Ngay sau đó, dường như là tiếng gầm lên từ tận cùng đáy lòng, trong tay đột nhiên vung ra viên cầu màu đen.
Viên cầu kia có năng lượng áp súc cực kỳ không ổn định được cô đọng lại.
Uy lực đừng nói là đạn hạt nhân, thậm chí hàng trăm đạn hạt nhân cũng không thể sánh nổi uy lực của một viên này!
Nếu như không phải ở trong Hỗn Độn mà được đặt trong Tinh Không với tính ổn định kém hơn, nó có thể tùy ý phá hủy vô số ngôi sao!
- Nhĩ Ha... Chặn nó lại!
Bỗng nhiên.
Trong phế tích.
Giọng nói nhàn nhạt của Bộ Phương truyền đến.
Phế tích đột nhiên nổ tung.
Thân hình Bộ Phương nổi lên, hắn cầm trong tay một thanh Long Cốt Đao.
Giờ phút này, tinh thần Minh Vương Nhĩ Ha đang chán nản, hắn ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bộ Phương cũng có chút choáng váng.
Tuy nhiên, hắn ta không hề do dự.
Thân hình thật lóe lên, chặn ở trước viên cầu màu đen kia.
- Để ta chặn lại!
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
- Tuy nhiên, bản vương có một yêu cầu nhỏ, ngươi có thể cho bản vương... Một thanh que cay không?
Minh Vương Nhĩ Ha có chút thấy chết không sợ, trường bào màu trắng trên người bay phấp phới theo làn gió nhẹ thổi qua.
Ngược lại thật sự là có trải qua, gió hiu hiu, bi thương mà mãnh liệt...
Tất nhiên, nếu như hắn ta không nói câu cuối cùng.
Tay Bộ Phương run một cái.
Một thanh que cay màu vàng bắn ra trong nháy mắt.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay trong miệng. Có que cay, hắn ta dường như càng có thêm sức mạnh!
- Tới đi! Bảo bối!
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Ha ngưng trọng lại.
Vù...
Pháp Tắc Sinh Mệnh hội tụ ngay lập tức rồi biến thành một hư ảnh hoa hồng màu trắng khổng lồ phía sau lưng hắn ta.
Bùm!
Viên cầu màu đen dường như làm hư không sụp đổ, bất cứ nơi nào nó đi qua, hư không dường như đều đang vặn vẹo, đó là sự biến dạng được dẫn dắt bởi năng lượng khổng lồ.
Cản?
Thiên Thần Luân Hồi không quan tâm.
Viên cầu màu đen tới gần, Minh Vương Nhĩ Ha duỗi hai tay ra rồi đột nhiên vung về phía trước, lòng bàn tay chạm vào viên cầu màu đen kia.
Năng lượng của viên cầu bắt đầu vặn vẹo.
Minh Vương Nhĩ Ha hét lên.
Lòng bàn tay của hắn ta bắt đầu mất đi máu thịt trong nháy mắt, chỉ còn lại Thiên Thần cốt màu vàng, máu thịt trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Mà khi viên cầu tới gần.
Trường bào màu trắng trên người Minh Vương Nhĩ Ha bị xoắn nát không ngừng...
Trong đôi mắt Nhĩ Ha hiện lên vẻ điên cuồng, hắn ta gắt gao cắn que cay. Hắn ta cắn que cay cứ như thể đang cắn một mảnh bầu trời!
Bành bành bành!
Hai cánh tay của Minh Vương Nhĩ Ha biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó…
Nhĩ Ha không rút lui mà tiến lên!
Hắn ta đột nhiên bước ra một bước, thân hình như thế đang khom lại rồi cưỡng ép ngăn cản viên cầu màu đen kia.
Cho dù là cơ thể hắn ta, thì ở dưới viên cầu màu đen này cũng rạn nứt không ngừng.
Vòng tròn đằng sau nó cũng bị phân mảnh...
Bùm!
Nhưng ít nhất thì... Hắn ta thật sự đã ngăn cản được nó.
Vân Thiên Y bị chấn động, nàng ta không thể ngờ rằng tên gia hoả vui tính lại thích tự luyến này thật sự xả thân để ngăn cản viên cầu màu đen.
Chẳng lẽ hắn ta không sợ chết sao?
Ngay cả Thiên Thần Sinh Mệnh, dưới một chiêu này, sợ là cũng quá sức rồi!
Rất có thể hồn xiêu phách lạc!
Thế nhưng, dù biết trước sẽ xảy ra hậu quả như vậy mà Minh Vương Nhĩ Ha vẫn quên mình xông lên dưới tiếng hô hoán của Bộ Phương.
Đây rốt cuộc là sự tín nhiệm như thế nào vậy?
Bộ Phương liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Ha một chút.
Đôi mắt hắn cũng đột nhiên sắc bén.
Hắn đương nhiên sẽ không để Minh Vương Nhĩ Ha đau đớn vô ích như vậy.
Hắn thở ra một hơi.
Tinh thần lực trong đầu hắn dường như sôi trào lên.
Vù...
Bộ Phương động tâm thần một cái.
Long Cốt Đao trong tay hắn được rút ra đánh, xé nát hư không thành từng mảnh.
Hắn đưa tay ra, đột nhiên móng tay nhập vào hư không.
Giống như cầm ra một món ăn trong Thời Gian Trường Hà đang chảy xuôi trong hư không...
Vù...
Thời Gian Pháp Tắc nồng đậm đến mức dường như khó có thể khuếch tán ra, quấn xung quanh cánh tay hắn.
Cánh tay của Bộ Phương trở nên già nua và khô héo với tốc có thể nhìn thấy bằng mắt thường...
Món ăn kia được lưu giữ trong Thời Gian Trường Hà đã đến lúc phải đi ra!
Đôi mắt của Bộ Phương đột nhiên sắc bén!
- Đi ra cho ta!
Bộ Phương gầm lên.
Trong mắt hắn dường như có vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Một ánh sáng màu vàng lóe lên.
Trong Thời Gian Trường Hà này, một vầng sáng màu vàng lướt nhanh qua.
Sau đó, nó biến thành một bàn món ăn mọc ra đôi cánh năng lượng trong hư không.
Đó là những món ăn mà Bộ Phương có thể từ làm ra từ thực đơn màu vàng.
Món ăn có linh tính.
Dường như nghe thấy tiếng gào thét của Bộ Phương.
Bộ Phương đưa một tay ra rồi đột nhiên bắt lấy, quả nhiên bị lôi ra ngoài từ bên trong Thời Gian Trường Hà.
Vô số thời gian lực đột nhiên chồng chất khiến cánh tay già nua của Bộ Phương trở nên trắng mịn, già nua lại trắng mịn.
Chịu đựng tẩy lễ của vô số thời gian.
Bùm!
Cuối cùng.
Thời Gian Trường Hà sụp đổ.
Mâm đồ ăn này bị Bộ Phương lôi ra.
Cẩu gia lao ra từ trong đống phế tích!
- Cẩu gia... Dùng bữa!
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Sau đó hắn vung tay lên, những món ăn màu vàng hóa thành lưu quang lao về phía Cẩu gia.
Đôi mắt chó chuyển sang màu đỏ ngay lập tức khi hắn nhìn vào Minh Vương Nhĩ Ha đang quên mình ngăn chặn năng lượng trùng kích.
Thân thể nó đột nhiên biến lớn, miệng chó mở ra, cắn một cái liền nuốt xuống món ăn màu vàng kia!
Món ăn vào bụng.
Những gợn sóng năng lượng màu vàng khuếch tán trong nháy mắt.
Thời Gian Pháp Tắc giống như nước bị đun sôi, cuồn cuộn phun trào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận