Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1480: Bộ lão bản và Hùng hài tử (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng Bộ Phương cảm thán.
Tinh Thần Lực lại lần nữa phun trào.
Những quả trứng kia lại lơ lửng trong hư không.
Thế nhưng ngay sau đó, lông mày Bộ Phương lajni run lên một cái.
Bởi vì hắn phát hiện những trứng linh thú kia bị hắn dùng Tinh Thần Lực cố định lại xoạt xoạt một tiếng vỡ vụn ra.
Sau khi trứng nứt ra chất lỏng trắng vào lòng đỏ trứng lại lần nữa bắn về phía Bộ Phương.
Tiếng hét của đám Hùng hài tử xung quanh càng kích động hơn, còn có nhưng âm thang vỗ bàn rất hưng phấn.
- Thao tác cũng không tệ lắm…
Bộ Phương mặt không biểu cảm nói một câu.
Sau đó, trong tay xuất hiện Long Cốt thái đao màu vàng.
Thái đao rơi vào trong tay, bị Bộ Phương nhẹ nhàng bâng quơ vung lên, lạch cạch một tiếng, chất lỏng trứng và lòng đỏ trứng bị Bộ Phương lần lượt bắn trở lại.
Soạt một tiếng.
Nện vào người Hùng hài tử ném trứng về phía hắn.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Những tiếng hoan hô xung quanh cũng im bặt.
- Ô … còn có chiêu tò gì nữa không?
Bộ Phương lau Long Cốt thái đao một chút, sao đó nhấc đến bày ở giữa bục giảng của lầu các.
Đoang, rầm rầm…
Bộ Phương vừa đi, nồi đen nhất thời rơi xuống nện trên mặt đất, phát ra tiếng đinh tác nhức óc trầm đục.
Bột mỳ cũng vẩy xuống rơi trên nồi đen.
Vỏ trứng lần lượt rơi xuống, vỡ nát.
Trong lầu các đám Hùng hài tử nhìn Bộ Phương trợn mắt há hốc mồm.
Tổng cộng có tám Hùng hài tử, trong đó có ba nữ tử và năm nam tử.
Nữ tử kia bị Bộ Phương vẩy một thân dịch trứng, lúc này mặt con bé lờ mờ dường như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là ném trứng đi, sao lại quay về đây rồi chứ?
- Oa! Ta bị trứng đập trúng! Hi Hi bị trứng đập trúng!
Tiểu nha đầu kia lấy lại tinh thần, nhất thời hé miệng ra khóc lớn.
Nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy.
- Hi Hi đừng khóc, ta báo thù giúp ngươi!
Một chàng trai mặc cẩm bào, chạy đến bên cạnh tiểu nha đầu đang khóc nói.
Nói xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Phàm nhân ngươi! Lại dám ức hiếp Hi Hi! Ta muốn báo thù!
Thịch!
Một tiếng vang rất lớn.
Mặt Bộ Phương không đổi sắc chém Long Cốt thái đao xuống.
Lập tức….
Bục giảng được làm bằng gỗ quý trực tiếp bị Bộ Phương chém làm hai nửa…
Tiếng vang khiến tám Hùng hài tử ngây người.
Hi Hi khóc thút thít nước mũi chảy ra trừng mắt nhìn.
Tiểu tử kêu gọi đầu hàng kia toàn thân cứng đờ.
- Báo thù sao? Ngươi rất có năng lực đấy…
Bộ Phương mặt không biểu cảm nhìn đứa bé trai kia, thản nhiên nói.
Ngay sau đó, ánh mắt rơi trên người nữ tử đang khóc nhè.
Hài tử này dáng dấp có chút đáng yêu, váy áo rất xinh đẹp, trên đầu cột bím tóc sừng dê, mắt to trong veo như nước, khuôn mặt trẻ con, lúc này khóc đến đỏ mũi, nước mũi chảy ra.
- Đừng khóc, người nào khóc, người nào làm loạn, đợi lát nữa cắt một ngàn cây củ cải lớn.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Thời gian của ta có hạn, dạy các ngươi học kiến thức trù nghệ, ta dạy bao nhiêu các ngươi học bấy nhiêu, quá thời gian cũng không đợi….
Bộ Phương nói.
Tám Hùng hài tử vẫn đạng ở trong trạng thái đờ đẫn, Hi Hi sụt sịt cái mũi, trừng mắt.
- Vừa rồi, ngươi nói muốn báo thù đúng không? Ngươi qua đây….
Bộ Phương nhìn thoáng qua mặt nam hài tử kia, nói.
Nam hài tử kia run rẩy, thế nhưng rất nhanh đã ưỡn ngực bước tới.
- Ta không sợ ngươi! Cha ta là đại trưởng lão cuta Thành Chủ Phủ! Ta…
Ầm!
Nhưng mà, không đợi nam hài tử nói xong, Bộ Phương lần nữa nâng Long Cốt thái đáo chém bục giảng vỡ đôi lần nữa.
Nam hài tử kia nhất thời im bặt.
Mẹ ơi, thúc thúc này thật đáng sợ!
Đám Hùng hài tử câm như hến, bọn chúng ai cũng không muốn bị chém vỡ giống như bục giảng.
- Ngươi tên là gì?
Bộ Phương lạnh lùng liếc nam hài tử kia.
- Ta … cha ta là … đại trưởng lão của Thành Chủ Phủ…
Ầm!
Lonng Cốt thái đao của Bộ Phương lại chém xuống, bục giảng nhất thời lại bị chém thêm một đao.
Đám Hùng hài tử bả vai run lên, bị dọa sợ.
- Ta là Mục Thọ! Cha ta là…
Ầm!
Lại một tiếng vang lớn vang lớn.
Giọng nói của Mục Thời nhất thời im bặt.
- Ta … ta là Mục Thọ…
Ầm!
Lại mọt tiếng nữa vang lên, bục giảng chia năm xẻ bảy.
Vẻ mặt Mục Thọ ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn Bộ Phương, tại sao còn chém xuống? Hắn không tiếp tục nói tên tuổi ca hắn mà….
- Ngại quá, thuận tay chém thôi…
Bộ Phương nhướng mày, mặt không đỏ tim không đập nói.
- Kìa, đưa đến có ta một bục giảng nữa đi.
Bộ Phương quay đầu nhìn về phía này nói với Mục Lưu Nhi đạng ở đầu đường nói.
Mục Lưu Nhi ngơ ngác, sau đó xoay người nhạnh chóng chạy đi tìm bục giảng.
- Ngươi cầm lấy thanh đao này … đến một nơi hẻo lánh vung đao một nghìn cái, không phải ngươi muốn báo thù sao? Chờ ngươi vung đao thành thạo rồi nói tiếp.
Bộ Phương tay run một cái, nhất thời một thạnh thái đao đen nhánh xuất hiện trong tay.
Đưa thái đao cho Mục Thọ đang ngẩn ngơ, thản nhiên nói.
Mục Thọ có chút e ngại nhìn Bộ Phương, nhận thái đao.
Ngay sau đó, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, hai chân lảo đảo suýt chút nữa ngã sắp xuống.
Hai chân Mục Thọ run rẩy, gian nan dùng hai tay cầm thái đao….
- Phải dùng thái đao này vung một nghìn cái sao?
Mục Thọ cảm nhận nhân sinh một trận u ám, thái đao này nặng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
- Chẳng lẽ ngươi muốn hai nghìn?
Bộ Phương nghiêng đầu, hỏi.
Mục Thọ mấp máy môi, trong lòng rất ủy khuất, hắn muốn khóc.
- Ta không báo thù nữa … được không?
- Không được … ta đang chờ mong ngươi dùng thái đao chém ta, không chém ta ta không thoải mái đâu.
Bộ Phương nói.
- Được rồi, đi sang một bên đi.
Ngay sau đó, Bộ Phương không tiếp tục để ý Mục Thọ nữa, quay đầu nhìn về đám Hùng hài tử còn lại.
Khóe miệng nhếch lên:
- Từ hôm nay trở đi, ta chính là đạo sư của các ngươi, trù nghệ của các ngươi do ta chỉ dạy … Người nào có biểu hiện tốt, ta có thể thưởng cho hắn một que cay, cố lên nha, các Hùng hài tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận