Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1813: Con chó chết tiệt, ngươi lại chạy lần nữa xem nào! (1)

Nữ nhân điên của Thần Tuyệt Sơn?!
Trong lời nói của Tư Mã Văn tràn ngập vẻ sợ hãi cực độ, cả giọng nói cũng đang run rẩy.
Thần Tuyệt Sơn là cấm địa của Địa Ngục, trên thực tế, là cấm địa không bị gò bó bên ngoài Địa Ngục, Minh Ngục có cấm địa, Địa Ngục cũng có cấm địa, thật ra hai cái cũng xêm xêm nhau.
Chẳng qua có lẽ là bởi vì Thần Tuyệt Sơn tọa lạc ở Địa Ngục khiến cho một vài cường giả của Minh Ngục chướng mắt cái cấm địa này.
Cấm địa thuộc loại xa rời thế giới, không ngang ngược can thiệp vào bất kỳ chuyện nào của vùng biên giới.
Chỉ có điều, đương nhiên cũng có ngoài ý muốn.
Năm đó đại quân Địa Ngục tiến công Minh Ngục, lúc đấng tối cao của chín tộc lớn ở Minh Ngục đánh giết Lão Minh Vương Thiên Tàng thì vị đứng đầu cấm địa của Thần Tuyệt Sơn này cũng đã ra tay.
Đương nhiên nếu nữ nhân điên này không ra tay, vốn đấng tối cao của chín tộc lớn sẽ không có hết bảy người bị trọng thương.
Tuy rằng lúc ấy Lão Minh Vương cũng đã dẫn động Địa Ngục Thiên Đạo vào trong cơ thể mình, bộc phát ra thực lực khủng bố.
Nhưng…
Cấp cao nhất của chín tộc lớn đều gần như là vô địch.
Vốn chẳng sợ gì một tên Lão Minh Vương Thiên Tàng cả, cho dù có giày vò cũng có thể giày vò cho tên Minh Vương Thiên Tàng đến chết.
Đáng tiếc…
Người của cấm địa vẫn luôn không can thiệp vào chuyện biên giới đã ra tay.
Cũng là vị cường giả cấm địa duy nhất ra tay, chính là nữ nhân điên này.
Phong hoa tuyệt đại, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, dám liên thủ với Lão Minh Vương đánh cường giả của chín tộc lớn bị thương.
Chẳng qua thì tất nhiên cấm địa có quy củ của cấm địa.
Nữ nhân điên ra tay phá vỡ phép tắc nên đã bị khiển trách, nàng ta thân mang trọng thương mà lùi về cấm địa của Thần Tuyệt Sơn, tu dưỡng sinh tồn.
Cũng bắt đầu từ khi đó, cường giả ở Địa Ngục và Minh Ngục đều ý thức được sự đáng sợ của cấm địa.
Hóa ra bên trong cấm địa còn có cường giả ở trình độ này tồn tại nữa.
Hiện giờ…
Nữ nhân điên này xuất thế một lần nữa.
Cánh tay tái nhợt của nàng vỗ lên trên vai Tư Mã Văn, bàn tay kia vô cùng tinh tế, giống như bàn tay của một cô gái gầy yếu vậy.
Nhưng lúc nhìn thấy bàn tay này, cả người Tư Mã Văn cũng run rẩy hết lên.
Vù vù vù vù…
Một trận bông tuyết bắt đầu lan tràn ra từ dưới lòng bàn chân của Tư Mã Văn, bao trùm hoàn toàn cả người hắn trong nháy mắt.
Tư Mã Văn lập tức hét thảm một hồi.
- Cứu ta! Cứu ta!!
Tư Mã Văn xoay đầu lại, vẻ mặt hắn ta tràn đầy hoảng sợ mà nhìn về phía hư không mênh mông, liều mạng vươn tay ra, tựa như muốn bắt lấy cái gì đó.
Chỉ có điều, tiếng kêu khóc của hắn ta không duy trì được bao lâu.
Cả người hắn ta đã hoàn toàn đóng băng lại.
- Vô địch? Buồn cười… Người nào dám tự xưng vô địch?
Nữ nhân lạnh như băng nói với vẻ thản nhiên, nàng đi ra từ phía sau Tư Mã Văn, gập ngón tay lại mà chạm lên trên đầu hắn ta một cái.
Trong nháy mắt, cả một pho tượng bông tuyết hiện lên vết rạn nứt chi chít, cuối cùng…
Một tiếng răng rắc vang lên, pho tượng vỡ vụn đầy đất, hóa thành bông tuyết mà vỡ tan.
Một trận gió lạnh thổi phất đến.
Một pho tượng Tiểu Thánh cứ ngã xuống như vậy.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh thật sâu.
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, đám khí linh trong đầu hắn cũng phát ra tiếng thét dài, sóng to gió lớn quay cuồng không ngừng.
Cẩu gia xoay đầu qua, hắn đong đưa cái đuôi của mình mà liếc mắt không thèm nhìn nữ nhân kia một cái, tầm mắt hắn nhìn chằm chằm trên thân Thanh Đồng kiếm bị một đòn của hắn đánh bay kia.
Về phần Cửu Vĩ Hồ và Lục Vĩ Hồ thì lại cung kính rũ thấp đầu xuống.
Nữ nhân này mới là chúa tể chân chính của cấm địa ở Thần Tuyệt Sơn.
Nữ nhân đó đi chân trần, mái tóc bạc đầy đầu, dung nhan xinh đẹp, tựa như tuyệt thế, trong đôi mắt nàng hiện lên màu lam nhạt.
Chỉ đứng ở đó thôi, lại giống như hòa hợp thành một thể với cả Thiên Địa vậy.
Nữ tử đảo mắt một cái, rơi lên trên người Bộ Phương.
Cao lãnh, băng hàn, dường như nữ nhân này chính là một khối hàn băng mãi mãi cũng không thay đổi, khiến cho người ta sợ run lên.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Bị nữ nhân này nhìn chăm chú… áp lực rất lớn.
- Đồ ăn của ngươi… cũng không tệ.
Nữ nhân lên tiếng nói với Bộ Phương.
Sau đó, toàn trường đều chấn kinh.
Cái đầu đã rũ xuống của Cửu Vĩ Hồ ngẩng phắt lên, mang theo vẻ không thể tin được mà nhìn Bộ Phương.
Tên nhân loại này, mẹ nó vậy mà lại là một vị đại lão?
Có thể làm đồ ăn cho kiểu người này, không phải là đại lão thì là gì?
Trong ánh mắt của Lục Vĩ Hồ cũng lóe ra một trận quang hoa, nàng trầm mặc không nói gì.
Cẩu gia liếc mắt nhìn Bộ Phương một hồi, cũng có hơi ngạc nhiên nghi ngờ.
Tên nhóc Bộ Phương này mà cũng có thể làm đồ ăn cho nữ nhân điên kia sao?
Làm đồ ăn gì? Canh xương cốt sao?
Bộ Phương sửng sốt, sau đó hắn cũng hơi giật mình một chút.
Hóa ra cấp cao lúc trước đã chiếm được trên người Đại Tế Ti… chính là nữ nhân trước mắt này…
Nhìn thấy bản thể, thật sự vẫn có chút đáng sợ.
Nữ nhân kia chỉ liếc nhìn Bộ Phương một cái, cũng không nói quá nhiều.
Ấn tượng mà Bộ Phương để lại cho nàng chính là phần thức ăn hiến tế kia.
Xuân phong, hạ thương, thu sáp, đông ai, bốn món ăn này, thật ra có ẩn chứa hàm ý luân hồi.
Tuy rằng bởi vì thực lực của Bộ Phương cũng không thể hoàn toàn phóng thích hàm ý luân hồi ra.
Chỉ có điều, so với thực đơn không trọn vẹn lúc trước mà nói thì bốn món ăn kia đã giúp nàng một việc lớn, nếu không… nàng muốn thức tỉnh, thật sự là còn phải chờ rất lâu.
Nữ nhân di chuyển tầm mắt dừng lên trên người Cẩu gia.
Con Địa Ngục Khuyển quen thuộc này…
- Con chó ghẻ nhà ngươi… còn dám tới Thần Tuyệt Sơn của ta nữa sao?
Nữ nhân lên tiếng với vẻ thản nhiên.
Lời nói vừa rơi xuống, Cẩu gia bèn xoay đầu nhìn lại.
- Ôi… thật là trùng hợp, ngươi cũng ở đây à.
Cẩu gia cười gượng một tiếng.
Nữ nhân không nói gì, con ngươi màu lam nhạt cứ nhìn chằm chằm Cẩu gia như vậy, xem đến mức Địa Ngục Hỏa trên người Cẩu gia cũng muốn dập tắt luôn.
- Thần Tuyệt Sơn là địa bàn của ta, ta ở đây… rất kỳ lạ hả?
Nữ nhân nói.
Lời nói rơi xuống.
Lông mày của nàng nhíu lại mà nhìn về phía bầu trời.
Nơi đó, Thanh Đồng kiếm bị một đòn của Cẩu gia đánh bay bắt đầu vù vù không ngừng.
Hư không chấn động mở ra.
Đột nhiên, phía trên hư không hiện ra một bàn tay thật lớn.
Đỉnh Thần Tuyệt Sơn Sơn, mây gió đổi màu, tầng mây to lớn thổi quét hội tụ lại với nhau hóa thành một bàn tay khổng lồ che lấp cả thiên địa.
Bàn tay này cực kỳ to lớn, giống như muốn đánh nát cả Thần Tuyệt Sơn vậy.
Một chưởng đó lập tức trấn áp về phía Thần Tuyệt Sơn.
Hơi thở khủng bố khuếch tán ra trong nháy mắt.
Tiểu hồ ly trong lòng Bộ Phương đang không ngừng run rẩy.
Bộ Phương xoa đầu con bé một cái mới trấn an được cảm xúc hoảng sợ của nó.
Nữ nhân bắt chéo tay lại, áo bào trắng bay phất phới.
Nàng đi chân trân, bàn chân cũng vô cùng tái nhợt.
- Người của Minh Ngục sao? Vậy mà lại dám đến làm càn ở Thần Tuyệt Sơn của ta?
Nữ nhân nói.
Sau đó, bàn chân của nàng tái nhợt chạm nhẹ lên trên hư.
Một khắc tiếp theo, dưới chân nàng có cột băng đột nhiên dâng lên.
Răng rắc răng rắc…
Cột băng không ngừng hội tụ lại, xếp chồng đẩy thân hình của nữ nhân vọt không ngừng về phía không trung.
Cẩu gia nhìn nữ nhân kia, hình thức Địa Ngục Khuyển cũng được giải trừ, hắn lại hóa thành bộ dạng của một con chó mập.
Hắn biết, nữ nhân kia đã ra tay rồi thì không cần hắn xuất đòn nữa.
Thực lực của nữ nhân kia chỉ có mạnh hơn chứ không kém hắn chút nào.
Bàn tay to lấp trời chậm rãi quét tới.
Thân hình của nữ nhân phóng lên cao dưới sự xếp chồng của cột băng.
Nàng bắt chéo tay, mặc kệ sự áp bách của cuồng phong, vẻ mặt nữ nhân không thay đổi chút nào.
Nữ nhân tới gần, bàn tay to kia đột nhiên đông cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận