Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1166: Con chó tới từ địa ngục (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vô thanh vô tức.
Giống như là Di Hình Hoán Ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt Cẩu gia, mang theo uy lực áp đảo, làm nổi lên cuồng phong.
Một cơn cuồng phong thổi tới trên thân Cẩu gia, khiến cho thịt mỡ trên thân Cẩu gia đong đưa liên tục.
Hai chưởng đánh về phía đầu của Cẩu gia.
Cỗ khí thế này làm cho mọi người đều phải hít sâu một hơi, Thiên Khung Chi Thượng đằng sau lưng Ma Dạ mây đen nổi lên cuồn cuộn, quá mức đáng sợ!
Trợ giúp Ma Dạ, giống như là Đại Ma Đầu tuyệt thế.
Trong quảng trường Thao Lâu rộng lớn kia rất nhiều người đang run lẩy bẩy.
Ma Dạ này thật đáng sợ.
Nhưng mà.
Bang!
Một cái tay chó Linh Lung giơ lên, sau một khắc, nhẹ nhàng đập xuống.
Đôi mắt Ma Dạ co rụt lại, Minh Khí ở trong tay dưới một chưởng móng vuốt kia ngay lập tức vỡ nát rải rác.
Ma Dạ vừa sợ hãi vừa bất ngờ, lỗ chân lông trên người bị chấn động như sắp nổ tung.
Hai con mắt dọc trên trán đều run lên.
Thân hình lóe lên, định phi tốc tránh ra.
Chỉ là chưa tới một hơi thở, Ma Dạ đã phi tốc dịch chuyển xa đến mấy dặm ở ngoài.
Thế nhưng mà, “oành”, một âm thanh vang lên!
Vậy mà tay chó Linh Lung này vẫn có thể nện vào trên đầu hắn.
Chết tiệt!
Ma Dạ nghiêng đầu một cái, cả người còn hơi mơ hồ, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao mình lại bị một bộ móng vuốt đập trúng.
Oanh một tiếng, thân hình Ma Dạ giống như đạn pháo, rơi xuống mặt đất một cách dữ dội.
Oanh!
Sở Trường Sinh nằm trên mặt đất, hơi nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy thân hình Ma Dạ rơi xuống cách đó không xa.
Mặt đất nứt ra, đá vụn bay tán loạn, tạo ra một trận cuồng phong cuồn cuộn.
“Ba” một tiếng, bỗng dưng có một khối đá vụn rơi xuống mặt Sở Trường Sinh.
Làm Sở Trường Sinh cảm thấy có chút xấu hổ.
Phế tích nổ tung.
Thân hình Ma Dạ biến thành một đạo ánh sáng đen bay thẳng lên trên trời.
Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ giận dữ, hắn ta không ngờ được, thế mà chính hắn ta lại bị một con Hắc Cẩu đánh rơi xuống đất.
Bỗng từng vòng từng vòng năng lượng ánh sáng dựng lên tỏa ra hào quang óng ánh, chỉ chăm chăm hướng về phía Cẩu gia, giống như muốn thật sự xuyên thấu qua Cẩu gia.
Chỉ là hắn ta vừa mới tập trung.
Đã nhìn thấy cái thân thể toàn mỡ của Hắc Cẩu đang nâng móng vuốt lên.
Bành!
Một tiếng hơi trầm vang lên.
Lần thứ hai móng vuốt của con chó kia đập lên đầu hắn.
Trong miệng Ma Dạ phun ra huyết dịch đen nhanh, cả người như một viên đạn pháo từ Thiên Khung Chi Thượng rơi xuống.
Sở Trương Sinh nằm trên mặt đất, kéo khối gạch đá vừa mới văng vào mặt xuống, lại có một viên gạch vỡ bắn đến, rơi vào trên mặt hắn.
Sở Trường Sinh giống như không còn gì luyến tiếc, quăng gạch đá ra, dịch chuyển thân thể, đến chỗ không có người để nằm cho yên ổn.
Oanh!
Phế tích lại nổ tung một lần nữa, thân hình Ma Dạ từ trong phế tích lao ra.
Nhưng mà, thân hình chưa kịp đứng vững, lại bị móng vuốt của con chó đập xuống.
Ma Dạ buồn bực muốn thổ huyết, quá nhục nhã … Có thể cho người ta thở một hơi hay không đây?
Oanh!
Đá vụn bay tán loạn.
Một tảng đá lớn bay vù vù đến, rơi vào mông Sở Trường Sinh đang nằm nghiêng trên mặt đất, làm lông mày Sở Trường Sinh giật lên một cái…
Lần này Ma Dạ không phi lên trời nữa.
Mà là ở trong phế tích chậm rãi chui ra ngoài.
Huyết dịch trong miệng nhỏ xuống, hắn ta thực sự rất bực bội.
Thế mà hắn ta lại không thể nhìn thấu thực lực của con Hắc Cẩu nay, nhưng con chó này không mang khí tức khiến cho hắn ta thấy đáng sợ, vì sao lại thành thế này?
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Phun ra một ngụm Ô Huyết.
Đôi mắt của Ma Dạ trợn lên rồi đột nhiên bắn ra quang hoa sáng chói, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
-Con chó mập này! Đi chết đi!
Ong!
Đôi mắt trên trán Ma Dạ đang trợn lên là Ma Nhãn, chiêu thức có sức công kích lớn nhất trong tộc, uy lực vô song!
Một chùm sáng màu trắng bỗng dưng từ trong đó bắn ra, tấn công về phía Cẩu gia.
Ma Dạ nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào hư không, hắn ta muốn xem con chó mập kia bị chùm sáng oanh tạc làm cho thịt nát xương tan bay đầy trời!
Không ai có thể ngăn cản được chùm sáng này!
Nhưng mà, rất nhanh, sắc mặt hắn ta đờ ra.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy con chó mập kia, giơ móng vuốt lên đung đưa, vuốt chó nhẹ nhàng chạm vào chùm tia sáng, chùm sáng bắn ra từ trong Ma Nhãn liền bị đập tan ngay lập tức.
Thật sự bị đập tan, biến thành hàng ngàn điểm năng lượng sáng chói…
Thật sự là tan tành rồi!
Vì sao chùm sáng của Ma Nhãn thuận lợi bắn ra lại bị một con chó chặn lại cơ chứ?
Nhất định là hắn ta đã tạo ra một chùm Ma Nhãn giả!
Cẩu gia đứng yên lặng nhìn qua người đang đứng ở miệng phế tích, mặt mũi lộ ra vẻ ngu ngốc, Ma Dạ trợn mắt há mồm, âm thanh tràn ngập từ tính lại một lần nữa vang vọng lên.
-Ngươi… Khóc à?
Cơ mặt Ma Dạ cứng lại… Khóc, khóc cái gì mà khóc!
Hắn chính là…
Oanh!
Não Ma Dạ còn chưa kịp định hình, ngay lập tức thân hình Ma Dạ bị một bàn tay chó tràn đầy năng lượng đập cho cho lún vào trong lòng đất.
Mặt đất chấn động mạnh một cái, lõm xuống thật sâu.
Sở Trường Sinh đang nằm trên mặt đất cũng phải bật dậy, tranh thủ chạy đi trước.
Hắn sợ mình không tử trận, mà sợ bị móng vuốt của con cho mập này đập chết…
-Khóc à?
Cẩu gia hỏi lại lần nữa.
Bụi mù đã tản đi.
Bên trong phế tích, một lần nữa Ma Dạ lại chui ra, máu me khắp người, thân thể đang run rẩy.
Hắn ta ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng lên..
Hắn ta nhìn chằm chằm Cẩu gia… Hình như nhớ ra cái gì, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn.
Mặt con Hắc Cẩu… Một con Hắc Cẩu vô cùng khủng bố…
Toàn thân Ma Dạ run rẩy, duỗi ra ngón tay chỉ thẳng vào Cẩu gia, run run rẩy rẩy, con chó này, làm hắn ta nhớ tới một vị vô cùng khủng bố.
-Ngươi… Ngươi là… Con chó Địa Ngục… Có phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận