Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1842: Cẩu gia tới rồi, Linh Lung Cẩu Trảo xuất trận! (2)

Notice: Undefined offset: 152
Đột nhiên, một ánh đao lóe lên giữa không trung.
Ánh đao tối đen ấy dường như mang cả Thiên Đạo Ý Chí, điên cuồng chém xuống.
Địch Thái Giới Chủ cầm trong tay một cái nồi lớn màu vàng giơ cao quá đầu, ngăn cản đao khí kia.
Ở nơi khác, Tiểu Thánh Minh Trù Nhất Mạch cầm trong tay một thanh thái đao màu đen, sắc mặt nghiêm nghị.
Oành!
Một tiếng vang dữ dội phát ra.
Thái đao trên đỉnh đầu Địch Thái Giới Chủ đột nhiên vỡ tan tành, toàn thân hắn ta cũng đập xuống xuống đất, tổn thương nghiêm trọng.
- Ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây? Vừa vào Tiểu Thánh, ngay cả Thiên Đạo Ý Chí cũng khống chế không nổi, chỉ bằng sự nhiệt huyết điên cuồng của ngươi sao?
Tiểu Thánh Minh Trù nhếch mép cười khẩy.
Sau đó, toàn thân hắn bỗng lơ lửng trên không, tiếng tim đập cũng theo đó mà vang vọng.
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp,...
Chín trù đạo chi tâm mơ hồ xuất hiện sau lưng Tiểu Thánh.
Khí thế vô cùng bức người tràn ra.
Địch Thái Giới Chủ máu me khắp người, hắn ta chật vật bò ra từ đống hỗn độn, ánh mắt dán chặt lên Tiểu Thánh còn đang lơ lửng trên không kia.
Ở phía bên này, cách đó không xa.
Tiểu Thánh khác đang đứng cạnh Bộ Phương bình thản cất giọng:
- Sắp kết thúc rồi…
- Không, vẫn chưa đâu.
Bộ Phương trả lời, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Thực ra, khi nhìn thấy Địch Thái Giới Chủ điên cuồng giao chiến, toàn thân đẫm máu cũng không màng, trong lòng hắn cũng có chút thương cảm.
Có lẽ, đây chính là sự kiên trì của kẻ đứng đầu một giới!
- Ồ... Nói vậy, các ngươi vẫn còn con át chủ bài nào nữa sao?
Tiểu Thánh nghi hoặc.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên:
- Át chủ bài… à, đương nhiên là có. Vẫn còn một con chó… chưa được ra sân!
Hả? Cái gì?
Một con chó ư?
Tiểu Thánh Minh Trù nhất thời sững sờ.
Sau đó, ánh mắt hắn ngay lập tức thay đổi.
Phía bên kia, khi Tiểu Thánh hội tụ đủ chín trù đạo chi tâm đầy uy lực thì lập tức vung ra một đao.
Uy lực khủng khiếp che lấp cả bầu trời, như thể muốn chia tầng năm Tiên Trù Giới thành hai nửa.
Địch Thái Giới Chủ lảo đảo quỳ trên mặt đất, mang theo tuyệt vọng.
Chỉ là, ngay khi một đao kia chém xuống, hư không trước người hắn ta đột nhiên vặn vẹo, rồi sau đó vòng tròn Truyền Tống Môn xuất hiện, mang theo cả gió tuyết hắt ra.
Một con chó mực mập mạp từ từ theo vòng xoáy của Truyền Tống Môn bước ra ngoài.
Nó đi catwalk, cả người núc ních thịt.
Con chó vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm chú ý giữa nơi chiến trường hỗn loạn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nó.
- Một con chó ư?
Đứng cạnh Bộ Phương, Tiểu Thánh Minh Trù nhất thời sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ tới...
Con chó này…
- Con chó ghẻ này xông ra đây tự tìm cái chết à?
Tiểu Thánh phía bên kia lạnh lùng khinh bỉ.
Đối với một con chó ghẻ đi ra từ Truyền Tống Môn, hắn không sợ.
Một đao khác giáng xuống, dĩ nhiên là muốn chém đôi con chó mực kia.
Cẩu gia nhanh chân nhảy vọt sang chỗ khác, nó đưa mắt nhìn Địch Thái Giới Chủ đang nằm trên đất, nhếch mép cười nhạt.
- Người trông cũng thảm quá rồi.
Tiếng nói của nó vang vọng khắp không trung.
Địch Thái Giới Chủ cũng nhìn nó, cười rộ lên:
- Cẩu gia, giúp ta… Xử lý thứ đồ chơi kia đi!
Vẻ mặt hắn ta đầy uy nghiêm.
Trên không trung, ánh mắt của Tiểu Thánh kia vừa âm trầm vừa nguy hiểm, tay lại giáng tiếp một đao khác xuống. Chỉ thấy xoẹt một tiếng, hư không không ngừng sụp đổ.
Cẩu gia nghiêng đầu tránh, gió tuyết như điên cuồng gào thét, thổi loạn toàn bộ lông trên người nó lên.
Đột nhiên, cẩu gia hét lên một tiếng, tung Linh Lung Cẩu Trảo ra.
Ông!
Một chưởng vừa ra đã khiến Minh Khí ngưng tụ, rồi đột nhiên hóa thành một vuốt chó che lấp cả bầu trời.
Một vuốt đấy đồng thời cũng khiến đao khí của Tiểu Thánh đang treo lơ lửng kia vỡ tan tành.
Trên không trung, Tiểu Thánh sững sờ, đồng tử mắt co lại, hắn hít sâu một hơi
- Tiểu Bì, chúng ta đi thôi!
Bộ Phương khẽ nói.
Tiểu Bì ghé lại sát vai hắn chợt kêu to một tiếng, trong chớp mắt biến hóa thành một vệt sáng dài, cuốn Bộ Phương dịch chuyển tới bên cạnh Địch Thái Giới Chủ.
Tiểu Thánh kia vẫn chưa hết kinh ngạc trước tuyệt chiêu vừa rồi của Cẩu gia nên không kịp xuất chiêu ngăn cản Bộ Phương.
Đợi tới khi hắn xốc lại được tinh thần thì Bộ Phương đã ở bên cạnh Địch Thái Giới Chủ rồi.
Địch Thái Giới Chủ trông thấy Bộ Phương thì thở gấp gáp, kim quang trên người hắn ta tản đi, càng khiến bộ dáng hắn ta trông thê thảm, uể oải hơn nữa.
Hắn ta giơ tay ra đưa cho Bộ Phương giữ hạt giống Tiên Thụ, ánh mắt mang chút gì đó mong chờ.
Bộ Phương im lặng đưa tay ra nhận, chẳng nói chẳng rằng, sau đó lấy ra một trái Sinh Mệnh Tinh Quả bảo Địch Thái Giới Chủ ăn.
Sau khi ăn Sinh Mệnh Tinh Quả, cảm giác mệt mỏi không chút sức sống vừa nãy của Địch Thái Giới Chủ tan biến dần, chân tay cũng bắt đầu linh hoạt trở lại.
Vuốt nhẹ hai hạt giống Tiên Thụ trong tay, Bộ Phương liếc nhìn về phía Cẩu gia bên kia.
- Con chó mập ú này… Vì sao cứ trốn mãi ở Thần Tuyệt Sơn lâu như vậy?
- Cẩu gia ta có chuyện cần thương lượng với nữ nhân điên khùng kia… Ngươi gấp cái gì chứ, chẳng phải ta cũng đã đuổi tới tận đây rồi sao?
Cẩu gia nhếch miệng nói.
Ngay sau đó, Cẩu gia giơ Linh Lung Cẩu Trảo lên cao, lại giáng một vuốt tới Tiểu Thánh Minh Trù phía trên không trung kia.
- Vậy ta giao hắn lại cho ngươi, ta có việc cần làm, một lát sẽ quay lại.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Địch Thái Giới Chủ một cái, rồi xoay người bước vào Điền Viên Thiên Địa.
Ầm ầm!
Theo đòn đánh của Cẩu gia, ở hướng Thanh Đồng Môn, tường thành vững chắc của Minh Ngục đột nhiên lắc mạnh một cái.
Đòn đánh của Cẩu gia như nhắm thẳng vào nó mà trút cơn thịnh nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận