Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1258: Cung điện bằng đồng... Mở ra (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bùm!
Đôi mắt của Ma Chủ mạnh nhất lập tức trừng lớn!
- Mì bị ăn rồi sao?
Một tiếng hét đinh tai nhức óc vang vọng khiến cho tất cả mọi người đều căng thẳng trong lòng.
Bộ Phương nhướng mày, nồi Huyền Vũ bị hắn nắm trong tay, nếu như tình hình không ổn, hắn sẽ ném nồi Huyền Vũ ra ngay lập tức.
Bùm bùm bùm!
Thân hình to lớn của Ma Chủ bước một bước thật dài, chỉ cần bước hai bước đã tới được phía trước cung điện bằng đồng.
Hắn nhìn bát mì đã bị ăn hết, trong đôi mắt toát ra một vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng...
Không sai!
Chính là vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng!
Tất cả mọi người là sửng sốt, bát mì đó đã bị ăn sạch rồi, tại sao Ma Chủ còn có thể tỏ ra vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng như vậy?
Bát mì đó chẳng phải là bát mì mà hắn đã phải khổ sở quỳ gối một vạn năm để chờ đợi sao?
Gầm!
Một tiếng gào thét vang lên, âm thanh như muốn xé nát bầu trời.
Nham thạch nóng chảy trên bầu trời đều đang sôi trào mãnh liệt.
Sau đó, hai tay của vị Ma Chủ kia vỗ vào trên cửa lớn của cung điện bằng đồng dưới ánh mắt của mọi người.
Lần này, cánh cửa lớn của cung điện không tiếp tục biến mất giống như ảo ảnh trong gương như trước nữa.
Mà thay vào đó, nó bắt đầu trở nên rắn chắc hơn.
Hai tay của Ma Chủ chống lên trên đó, trong đôi mắt toát ra vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng!
Một tô mì vây giữ hắn một vạn năm!
Bây giờ... Mì đã bị ăn sạch rồi, cũng đã đến lúc nên mở ra siêu thoát chi lộ cho hắn rồi!
- Mở ra cho ta!
Ma Chủ gào thét, khí huyết trên thân thể đang sôi trào như rồng, giống như sóng to gió lớn!
Kẽo kẹt kẽo kẹt!...
Âm thanh tựa như đã rất lâu đời vang lên, cánh cửa lớn của cung điện bằng đồng dường như đã rất lâu rồi không được mở ra.
Tiếng kẽo kẹt đó vang lên bên tai của tất cả mọi người, làm cho toàn thân đều nổi hết da gà lên.
Trong mắt của Lưu Mặc Bạch Cốc chủ Thao Thiết Cốc cũng lộ ra vẻ hưng phấn, hắn đã hiểu, hắn đã hiểu hết tất cả rồi.
Để tìm kiếm sự siêu thoát mà Ma Chủ mạnh nhất đã yêu cầu một tô mì, nếu ăn xong tô mì này thì con đường siêu thoát sẽ được mở ra.
Tuy nhiên, bát mì ở phía sau cánh cửa lại giống như bóng trăng dưới nước, hoàn toàn không thể ăn được, nếu một ngày mà bát mì này vẫn chưa bị ăn, thì cung điện bằng đồng sẽ không mở ra.
Ma Chủ mạnh nhất không thể ăn được, vì vậy đã quỳ gối ở đây, ròng rã chờ đợi một vạn năm...
Cuối cùng... tô mì cũng đã bị ăn rồi!
Con đường siêu thoát kia cũng cuối cùng cũng đã mở ra!
Tiếng kẽo kẹt vang lên không dứt, vang vọng khắp đất trời, truyền đến toàn bộ Tiềm Long Đại Lục!
Nhà hàng Thao Thiết nằm trong Thao Thiết Cốc.
Cẩu Gia nằm trước cây Ngộ Đạo ngáy khò khò, chậm rãi mở mắt chó ra, trong đôi mắt toát ra một tia ngoài ý muốn.
- Bị ăn rồi sao? Thứ kia bị ăn rồi? Bị người nào ăn vậy?
Sau khi Cẩu Gia híp mắt chó lại rồi lắc đầu, thè lưỡi, thì lại tiếp tục nằm trước cây Ngộ Đạo.
- Siêu thoát siêu thoát, nói thì dễ hơn làm... vẫn là ăn Túy Sườn của tiểu tử Bộ Phương tiêu dao tự tại hơn.
Một lúc lâu sau.
Cẩu Gia lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng vẫn từ từ bò dậy từ trên mặt đất...
- Cẩu Gia ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi...
...
Minh Vương Nhĩ Cáp bắt chéo hai tay lại, bước chầm chậm trên đường phố đầy tuyết.
Đột nhiên, lỗ tai của hắn khẽ động, có vẻ như đã nghe được tiếng kẽo kẹt lâu đời kia, đôi mắt lập tức ngưng trọng.
- Thật là thú vị... đây là người của Khư Ngục muốn lên trời sao, còn thực sự muốn siêu thoát...
Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch miệng, sau đó đưa tay ra vẽ một vòng trong hư không khiến hư bị xé toạc ra, kéo hư không ra rồi chui vào trong đó.
Tử Vân Thánh Nữ vẫn luôn đi theo sau lưng Minh Vương Nhĩ Cáp hơi sững sờ, cũng bước chân theo vào trong khe nứt của hư không kia.
...
Gầm!
Cánh cửa đồng lớn vẫn luôn đóng chặt, cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Ánh mắt của lão giả tràn đầy hưng phấn, ánh mắt của Ma Chủ cũng vô cùng chờ mong!
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa hoàn toàn mở rộng ra.
Tâm thần của tất cả mọi người đều run lên.
Lão giả Thao Thiết Cốc không nói lời thứ hai, vội vàng lao như tên bắn vào trong cung điện.
Ma Chủ mạnh nhất thở hắt ra một hơi, cũng cất bước đi về phía trước.
Tử Tôn chần chừ một hồi lâu, sau đó cũng nhanh chóng luồn vào trong.
Bộ Phương lại không đi theo vào, mà đi tới trước cửa, xách Tiểu Bì dáng vẻ giống như đang say rượu kia lên rồi đặt ở trên vai.
- Nhân loại này... ngươi muốn làm gì Hà Tổ?
Ngao Bạch dường như lấy hết can đảm, hỏi Bộ Phương bằng vẻ nơm nớp lo sợ.
Hà Tổ đấy, chết tiệt, kia là Hà Tổ đấy...
Là người đứng đầu của Hoàng Kim Hà Tộc bọn họ, hắn cảm thấy mình có sứ mạng và nghĩa vụ phải mang Hà Tổ trở về.
Bộ Phương một tay xách nồi, một tay cầm dao phay, nghiêng đầu liếc nhìn Ngao Bạch kia một cái với vẻ hờ hững, dọa cho đối phương giật nảy cả mình.
Hiện tại, gã nhân loại này không phải là con gà quèn, nếu như cái nồi kia đập tới, hắn có thể sẽ biến thành một con tôm bẹp dí.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, sau đó cầm lấy chiếc bát sứ trên sàn.
Bát vẫn còn có chút hơi ấm, khó ai có thể tưởng tượng được thứ này lại một cái bát đựng mì một vạn năm.
Rốt cuộc là người nào đã nấu tô mì này vậy?
Vẫn còn nước súp trong tô, nước súp đó tản ra vầng sáng ấm áp nhàn nhạt, vẫn còn sáng lên.
Chứng tỏ rằng tài nghệ nấu nướng của người đã nấu ra món ăn này rất giỏi...
Ít nhất không thể yếu hơn Bộ Phương.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra con đường làm Trù Thần của hắn vẫn còn dài đằng đẵng.
Nhưng hắn cũng không cô đơn trên hành trình làm Trù Thần.
Trong lòng Bộ Phương lập tức có tinh thần chiến đấu, nếu như đã muốn trở thành Trù Thần đứng đầu chuỗi thực vật trong thế giới huyền huyễn này, vậy thì phải nghiền ép tất cả mọi người.
Đây là mục tiêu của hắn!
Để đạt được mục tiêu này, Bộ Phương đã nỗ lực phấn đấu hết mình!
Bộ Phương đặt cái bát xuống, thu hồi nồi Huyền Vũ và dao phay Long cốt Hoàng Kim, sau đó vội vàng chạy tới bên trong cung điện bằng đồng kia.
Ngao Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bộ Phương, nghiến răng nghiến lợi rồi cũng chạy vào theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận