Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2588: Luôn có người muốn hại trẫm (2)

Notice: Undefined offset: 101
Đế Tử muốn tìm một người ngoại lai trong Triều Đô thì không có gì là khó khăn, thân phận của hắn còn gì tôn quý hơn, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài nhà trọ, từng chiến thuyền lơ lửng.
Ông chủ quán trọ bước ra, cúi đầu khom lưng. Đế Tử Thái Thản thong dong đi từ thuyền ra.
- Ngươi nói người kia ở trong quán trọ này?
Đế Tử nhàn nhạt quét mắt qua ông chủ quán trọ, nói.
- Điện hạ… chính mắt ta nhìn thấy, tất cả đều là sự thật! Mà người kia đêm qua không hề đi đâu, luôn ở trong phòng.
Ông chủ quán trọ vô cùng cung kính, trên mặt toát ra vẻ cuồng nhiệt.
- Tốt, nếu như bắt được hắn sẽ có thưởng.
Khóe miệng Đế Tử hơi nhếch lên, nói.
Ông chủ quán trọ nhất thời mừng rỡ như điên.
Thần Hoàng hạ lệnh, có thể hoàn thành được nhiệm vụ của Thần Hoàng hắn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên càng được thưởng thì càng tốt.
Ông chủ kia dẫn theo một đoàn người tới trước một gian phòng. Cửa phòng đóng chặt, không có một âm thanh gì.
- Điện hạ, hắn ở trong đó.
Mặt ông chủ quán trọ đều nheo lại, run run.
Đế Tử gật gật đầu, liếc nhìn hai thủ vệ một chút. Khí tức của bọn hắn bắn ra, một chưởng nhẹ nhàng vỗ lên cửa.
Uỳnh…
Cửa bị băng tán, hóa thành nước chảy. Thủ đoạn khủng bố như vậy khiến ông chủ quán trọ lạnh cả người.
Quá kinh khủng…
Đừng nói là Đế Tử, chỉ là người bên cạnh thôi cũng đáng sợ như vậy rồi. Đế Tử được gọi là Đế Tử mạnh nhất của Thần Triều Thái Thản.
Hả?
Thủ vệ đột nhiên phát ra tiếng kêu nhỏ, liếc nhìn Đế Tử một chút, lại lắc đầu.
- Điện hạ, trong đó không có người.
Không có người?
Ông chủ kia nhất thời sững sờ, vội vàng xông vào trong phòng, phát hiện bên trong trống rỗng. Nam tử gầy gò kia đã sớm không còn ở trong phòng nữa.
- Không thể nào… ta đã theo sát hắn rất kỹ.
Ông chủ kia như hồn bay phách lạc, nam tử kia biến mất có nghĩa là hắn cũng không được khen thưởng nữa.
- Xem ra hắn ta hẳn là đã phát giác ra được điều gì rồi…
Đế Tử chắp lấy tay, trầm tư.
Sau đó một đoàn người rời khỏi quán trọ.
Chiến thuyền tản ra làn sóng năng lượng, từng vòng tán ra như đang dò xét cái gì đó.

Trên đường, Bộ Phương chắp lấy tay mà đi, trong tay hắn còn cầm một cái bánh bao nóng hổi. Trời còn chưa sáng hắn đã đi ra ngoài. Vị trí của Thần Miếu đã được xác định, hắn muốn đi dò xét một chút.
Bẹp bẹp.
Bánh bao thơm ngon vô cùng, Bộ Phương ăn một cách sung sướng. Một cái bánh bao nóng hổi xua tan đi cái lạnh của ban đêm.
Hắn đi bộ trên đường phố, Thần Triều Thái Thản về đêm càng ít người. Trái ngược hoàn toàn với Triều Đô Bất Dạ Thành của Thần Triều Hạ Ấp.
Không biết đi đã bao lâu, Bộ Phương ăn đến cái bánh bao thứ năm, mới thấy một tòa kiến trúc hùng vĩ. Đó là một tòa bảo tháp, chính là Thần miếu của Thần Triều Thái Thản!
Thần Miếu nguy nga, vô cùng thần bí và kỳ dị, giống như có ánh sáng của thần tràn ngập không trung khiến cho người ta không khỏi cúi đầu thần phục.
Vị trí của Thần Miếu có hơi hẻo lánh, xung quanh vô cùng hoang vu, một đường dài thẳng tắp đi tới vô cùng thần bí.
Bộ Phương đi bộ chầm chậm, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Thần Miếu khiến hắn cảm nhận được trong Thần Miếu như có năng lượng kỳ lạ đang hấp dẫn hắn. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Đi bộ một lúc thì đường chân trời đã có sắc đỏ hiện lên, ánh sáng xuất hiện xua tan đi cái lạnh của đêm tối. Mà Bộ Phương cũng đi tới trước cổng lớn của Thần Miếu.
Bảo tháp cao vót, mỗi một tầng phải gần trăm mét, có chín tầng tổng cộng hơn chín trăm mét, cộng với ngọn tháp nữa thì toàn bộ tòa tháp phải cao tới ngàn mét, giống như một con quái vật khổng lồ nối liền trời với đất.
Thậm chí trên không còn có thể thấy được mây mù quấn quanh tháp.
Bộ Phương đi bộ rất nhanh đã tới dưới tháp. Có bóng người đứng lặng phía trước như đang đợi Bộ Phương.
Trong miệng Bộ Phương nhai một miếng bánh bao, híp híp mắt.
Sau lưng, tiếng gió xé vang vọng. Từng tiếng vang vọng lên, chiến thuyền lơ lửng trên không.
Đế Tử Thái Thản chậm rãi đạp không mà ra, theo sau là hai thủ vệ… Đôi mắt thủ vệ lóe ra tia màu đen, gắt gao khóa chặt thân thể Bộ Phương. Bọn hắn nhếch miệng, toát ra vẻ tham lam.
Bộ Phương hơi sững sờ, nhìn bóng người đứng trước Thần Miếu, lại nhìn đám người Đế Tử đang vây quanh, cắn một miếng bánh bao.
Không biết từ lúc nào mà mình lại bị bao vây rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận