Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3131: Một ý niệm vạn hoa đua nở (1)

Ngưu Hán Tam và Tiểu Hoa đáp xuống khiến không ít cường giả ở Tầm Tiên Tinh đều kinh hãi sôi trào. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế thôi, dù sao thì cũng có không ít lão đại tới Tầm Tiên Tinh này. Bởi vậy bọn họ cũng không chú ý quá lâu.
Tiểu Hoa và Ngưu Hán Tam cảm nhận được khí tức ở quán ăn, trực tiếp lao về phía đó. Cả hai dừng lại ở bên ngoài, ánh mắt của không ít tiên nhân đều dừng lại trên người hai bọn họ. Những tiên nhân này không nhận ra Tiểu Hoa và Ngưu Hán Tam, nhưng khí tức cực mạnh khiến bọn hắn cảnh giác.
Cả hai đi về phía quán ăn của Bộ Phương, nhưng bị Độc Cô Vô Song ngăn cản lại.
- Chúng ta muốn gặp ông chủ Bộ.
Tiểu Hoa nói.
Mấy trăm năm không gặp, nàng trưởng thành duyên dáng yêu kiều, thành thục xinh đẹp, chỉ một cái nhăn mày hay nụ cười thôi cũng tản ra vẻ mỹ lệ. Đó là khí tức vũ mị phát ra của Thất Thải Phệ Thiên Mãng sau khi trưởng thành.
Ánh mắt của Độc Cô Vô Song vẫn lạnh lùng, không nhúc nhích chút nào.
Ngưu Hán Tam tiến đến bên cạnh Độc Cô Vô Song, cười nói.
- Tiểu huynh đệ, có vẻ như ngươi là phục vụ mà ông chủ Bộ thu nhận về à? Cho chúng ta vào, chúng ta là người quen cũ của ông chủ Bộ.
- Xếp hàng.
Độc Cô Vô Song thản nhiên nói, sau đó liếc nhìn cả hai,
Ngưu Hán Tam ngây ra, người huynh đệ này đúng là khó gần. Đám tiên nhân xung quanh thì chưng ra bộ dạng xem kịch hay. Tiểu Hoa nhíu nhíu mày, ánh mắt nàng nhìn vào trong quán. Nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng ra nói thì giọng của Bộ Phương đã nhàn nhạt truyền đến.
- Vô Song, để bọn hắn vào.
Độc Cô Vô Song khẽ giật mình, sau đó gật gật đầu, hơi nghiêng người nói.
- Mời.
Tròng mắt Ngưu Hán Tam hơi híp lại, lấy Linh Quả ném cho Độc Cô Vô Song.
- Tiểu huynh đệ, thế này mới đúng chứ, cho ngươi Linh Quả này.
Ngưu Hán Tam vừa cười vừa nói.
Độc Cô Vô Song mặt lạnh tiếp nhận. trong Linh Quả tràn đầy linh khí khiến ánh mắt của hắn nhất thời co rụt lại.
Ngưu Hán Tam cười rung người, Linh Quả mà hắn lai ra chắc chắn là phi phàm, người bình thường hắn không cho đâu. Vừa vào quán đã thấy phong cách quen thuộc, Ngưu Hán Tam hít sâu vào một hơi.
Dương Tiễn nhàn nhạt liếc nhìn cả hai một chút, không nói gì.
Bộ Phương ngồi dưới tán cây, bưng chén trà nóng nhìn Ngưu Hán Tam và Tiểu Hoa vừa bước vào.
Khi Ngưu Hán Tam nhìn thấy Bộ Phương thì cả người đều ngây ra.
Xảy ra chuyện gì vậy? Bộ Phương sao lại trở nên già nua như vậy? Với thực lực của Bộ Phương sao lại có thể để mình như vậy, hay là Ngưu Hán Tam hắn bị ảo giác?
- Ông chủ Bộ…
Ngưu Hán Tam sốt ruột mở miệng nhưng bị Bộ Phương khoát tay cắt ngang.
Tiểu Hoa mím môi, ánh mắt vô cùng phức tạp. Thế mà Bộ Phương lại biến thành như thế này. Trên thân không có một chút linh khí nào, thật sự biến thành người phàm. Nam nhân mạnh mẽ kia bây giờ lại tới bước đường này.
Ngưu Hán Tam trầm mặc. Lúc tách Điền Viên khỏi Bộ Phương thì bắt đầu du đãng trong vũ trụ, lúc đó hắn đã biết chắc chắn Bộ Phương đã xảy ra chuyện. Không ngờ ông chủ Bộ vô cùng cường đại lại biến thành một người phàm. Hơn nữa, khí tức sinh mệnh có vẻ như tới mức đèn cạn dầu rồi.
Đáng chết!
Ngưu Hán Tam không ngừng xốc túi không gian lên, từng Linh Quả bị hắn bắt lấy rồi lại ném đi. Hắn có chút chán nản. Bởi vì hắn phát hiện những Linh Quả này cũng không thể giúp được Bộ Phương.
- Không cần tìm, đây là con đường ta tự chọn.
Bộ Phương nói.
Ngưu Hán Tam dừng động tác trong tay lại. Hắn nhất thời nhào tới bên cạnh Bộ Phương kêu cha gọi mẹ.
- Ông chủ Bộ, nếu ngươi chết già thì Lão Ngưu ta phải sống thế nào đây… Không có ngươi ở bên cạnh bàn luận về lai tạp với ta, khó chịu lắm.
Bộ Phương, Tiểu Hoa.
- …
- Được rồi ngươi đứng lên đi…
Bộ Phương liếc nhìn Ngưu Hán Tam một chút nói.
Đối phương lau nước mắt nước mũi đứng lên. Tiểu Hoa đi tới, nhìn Bộ Phương với ánh mắt đầy phức tạp.
- Xuất quan rồi à? Ngươi tới cũng đúng lúc… có thứ để các ngươi mang ra ngoài.
Bộ Phương nói.
Tiểu Hoa khẽ giật mình.
- Ta còn tưởng rằng không đợi được tới lúc các ngươi tới.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái, nếp nhăn trên mặt cũng run run theo, lắc đầu.
- Sao ngươi lại trở thành như vậy? Rõ ràng có thể sừng sững đỉnh phong Vũ Trụ…
Tiểu Hoa nói.
- Hiện tại sao ta không phải là đang đứng ở đỉnh phong Vũ Trụ chứ?
Bộ Phương hơi nghiền ngẫm nhìn Tiểu Hoa một chút, đối phương sững sờ. Đi trên con đường của mình, đi tới nơi thuộc về mình, đó là một cảm giác huyền diệu.
- Ngươi nhỏ bé, cũng vĩ đại.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Các ngươi chờ ta một chút.
Hắn quay người đi vào trong nhà bếp. Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, Bộ Phương định nấu gì sao?
Độc Cô Vô Song thở dài một hơi. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Bộ Phương, chẳng lẽ thời khắc kia sắp tới rồi? Trái tim hắn thít chặt lại, khó có thể tiếp nhận. Hắn đã nghe sự tích về Bộ Phương từ miệng đám tiên nhân kia. Đối phương chính là nhân vật lớn trong Vũ Trụ. Đó là một sự tồn tại chỉ trong một ý niệm có thể diệt cả Tầm Tiên Tinh. Nhưng bây giờ lại như ông lão trên 80 tuổi bình thường đang phó thác hậu sự. Tâm tình hắn không khỏi có chút khó chịu.
Trong bếp truyền ra âm thanh nấu nướng, không lớn nhưng khiến tâm trạng của mọi người vô cùng nặng nề.
Mùi thơm lan ra, quanh quẩn trong không khí.
Tiểu Hoa ngồi trên ghế, yên tĩnh chờ đợi. Ngưu Hán Tam gục xuống bàn, rửa mặt bằng nước mắt. Dương Tiễn ăn xong cũng không có ý định đi. Hắn đoán hôm nay sẽ có việc lớn xảy ra, nên hắn vẫn ngồi đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận