Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1314: Cẩn thận Ngưu Hán Tam ta đây giết chết ngươi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhìn ngươi nhàn nhã quá nhỉ...
Xoay người một cái, Ngưu Hán Tam từ mặt đất nhảy dựng lên, trên thân có Minh Khí đang quấn quanh, liền hóa thành bộ dạng cường giả dữ tợn như trước kia.
- Loài người như người, đến đúng lúc lắm! Lúc trước lại muốn ăn Ngưu Hán Tam ta đây!
Ngưu Hán Tam trừng mắt, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ta mang ngươi đến khu đất Điền Viên Thiên Địa này không phải là để cho người lười biếng...
Mặt Bộ Phương vẫn không hiện lên cảm xúc gì, thản nhiên như cũ nói.
Cảm giác chính mình không được quan tâm khiến sự tức giận của Ngưu Hán Tam dâng lên, nhưng mà tu vi của Bộ Phương lại ở bậc Thần Hồn Cảnh.
Còn Ngưu Hán Tam hắn ta lại ở bậc Tứ Văn Thiên Hư!
Chỉ là một cái Thần Hồn Cảnh, dùng một cái móng trâu cũng có thể giết chết!
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi nói chuyện với Ngưu Hán Tam ta đây phải biết chú ý một chút! Cẩn thận kẻo Ngưu Hán Tam ta giết chết ngươi!
Ngưu Hán Tam duỗi một bàn tay ra, vuốt sừng trâu của chính mình, nhếch miệng mà nói.
Lông mày của Bộ Phương nhếch lên...
Giết chết ta hả?
Trong đất vườn Điền Viên, Bộ Phương chính là thần...
Tâm trí chuyển động.
Bên trên cánh tay của Bộ Phương, tiếng rống của Thao Thiết vang lên.
Ngưu Hán Tam ngẩn ngơ, há mồm kêu lên một tiếng "ọ" của loài trâu.
Sau thời gian một chén trà.
Tiểu Tam và Tiểu Bát ngồi xổm ở trước cửa nhà gỗ, nhìn thấy một con trâu mặt mũi bầm dập ở phía xa, vẻ mặt như không có gì xảy ra.
- Việc sau đó của người, chính là mỗi ngày làm việc để khiến cái mảnh đất này đều được cải tạo, hơn nữa phải mở rộng những khu vực đất ở xung quanh... Làm tốt thì có thưởng, làm không tốt, phần thưởng chính là dùng ngươi làm thịt bò beefsteak.
Bộ Phương nói.
Ngưu Hán Tam trong lòng có cảm giác tê dại, nhàn nhã tự tại ở đâu, thoải mái ở đâu trong cái Điền Viên này hả?
Vì sao cái con người này vừa xuất hiện, lại giống như là sắp tận thế vậy?
Đây chính là bạo lực của loài người...
Ngưu Hán Tam cảm thấy trong lòng hắn ta oan ức vô cùng, ở trong cái khu vườn này, thực lực của hắn ta không thể thi triển nổi, căn bản không phải là đối thủ của người này.
Sức mạnh của người kia vô cùng lớn, đến mức đè hắn ta trên mặt đất mà nghiền áp, ước chừng thời gian khoảng một chén trà nhỏ, hắn ta đều bị đánh.
Cuối cùng, hắn ta vẫn phải chịu khuất phục.
Trong nhà gỗ, Bộ Phương từ đó đi ra.
Cầm theo một cái ghế, Bộ Phương ngồi ở trên ghế, phần lưng trượt xuống, co lại nằm ở bên trên, thản nhiên nhìn Ngưu Hán Tam đang cày ruộng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, không thể không nói, ở trong Điền Viên Thiên Địa quả thật rất thoải mái.
Thiết bị ở bên trong nhà gỗ rất đầy đủ, Bộ Phương là một đầu bếp, nếu dựng một ngôi nhà gỗ, làm sao mà có thể thiếu bếp lò được chứ?
Mặc dù bếp lò này rất giản dị thô sơ, trứng gà và mọi thứ đầy đủ, muốn nấu nướng, vẫn rất dễ dàng.
Điền Viên Thiên Địa cũng có mặt trời mọc và mặt trời lặn, điều này làm cho Bộ Phương vô cùng bất ngờ.
Bởi vì vừa mới bắt đầu, Bộ Phương chỉ coi nơi này như một mảnh Hỗn Độn Thiên Địa.
Nhưng mà bây giờ xem ra, cũng không phải như thế.
Hỗn Độn Thiên Địa, không có khả năng có mặt trời mọc và mặt trời lặn.
Có mặt trời mọc, có mặt trời lặn, mặt trăng có thể mọc cũng có thể lặn, như vậy thuyết minh cho việc ở trong này có tồn tại Đại Đạo Pháp Tắc, giống như Đại Đạo Pháp Tắc ở trong Tiềm Long Đại Lục.
Nhưng mà, Bộ Phương không cảm thấy hứng thú với những thứ này, Đại Đạo Pháp Tắc có liên quan gì với hắn đâu.
Mặt trời lặn.
Trong nhà gỗ có khói bếp đang bay ra.
Ngọn đèn trong nhà gỗ chập chờn.
Trong bếp lò, Bộ Phương đang múa Long Cốt Thái Đao, để xử lý sạch sẽ con phì ngư này.
Tôm hùm ở trong dòng sông này sinh sôi nảy nở rất nhanh, nhưng mà những con cá phù du còn sinh sôi nhanh hơn nữa, không biết nguyên nhân có phải do Đại Đạo Pháp Tắc hay không đây.
Lộc cộc lộc cộc.
Nhóm lửa nấu cơm.
Nước sôi ở trên bếp lò đang sôi sùng sục.
Bộ Phương cầm con cá phù du đã được làm sạch sẽ để vào trong đó.
Hắn lấy ra một loại linh dược, cắt linh dược thành những miếng hình tròn, thả vào bên trong nồi canh cá.
Rất nhanh, nồi canh cá đang sôi sùng sục đã nuốt hết những miếng linh dược kia.
Bên ngoài nhà gỗ, Ngưu Hán Tam đã trở về.
Cày ruộng cần phải có kỹ thuật, cũng là việc tiêu hao thể lực, Ngưu Hán Tam bế tắc trong lòng, đang làm bá chủ một phương ở trong Khư Ngục, vậy mà hắn ta lại phải cày ruộng giống như con trâu!
Mặc dù ban đầu hắn ta chính là con trâu, nhưng mà hắn ta là một con trâu có lý tưởng và có khát vọng!
Hoàng Ngưu mệt mỏi nằm sấp ở trước cửa của nhà gỗ, những vết bầm dập trên mặt, lộ ra vài phần bất lực.
Há to miệng lẩm bẩm thở ra một hơi.
Bỗng nhiên, có một mùi thơm phiêu đãng mà đến, làm cho con mắt của Ngưu Hán Tam lập tức sáng lên.
Mùi thơm này bay ra từ bên trong nhà gỗ, thật mát lạnh, một mùi hương vô cùng thơm mát.
Ngẩng đầu, nhìn ra đằng sau.
Ngưu Hán Tam thấy được bên trong nhà gỗ, có một bóng người bưng một cái nồi nóng hôi hổi đi tới.
Một tiếng động vang lên, cái nồi kia đã được đặt trên mặt đất.
Bên trong nồi, nước vẫn đang sôi sùng sục... Canh cá mát lạnh.
Tiểu Bát và Tiểu Tam cũng đi đến gần, vươn cái đầu đầy sự tò mò ra để nhìn.
- Không cần nhìn, đây chính là cơm chiều của chúng ta, đêm nay uống canh cá.
Bộ Phương xoa xoa bàn tay, nói.
Sau đó, lấy ra từng cái chén lớn.
Cầm lấy đôi đũa, chia canh cá ra làm từng khúc, chia làm bốn phần, từng khúc được gắp ra trong bốn chén, sau đó múc một thìa canh cá mát lạnh đổ vào trong bốn chén.
Trong mỗi một chén, thịt bò, canh cá cùng với vài miếng linh dược, đơn giản mà mộc mạc.
Ngưu Hán Tam mở to mắt, nhìn thấy chén canh cá vô cùng đơn giản này, vốn bởi vì mùi thơm bay đến mà hưng phấn giờ cũng tán đi.
Canh cá đơn giản như thế uống thế nào được.
- Thật nhàm chán... Ngưu Hán Tam ta muốn ăn thịt!
Ngưu Hán Tam há to mồm, tiếp tục phun ra bạch khí.
Nhưng mà lời này vừa nói ra, Tiểu Bát và Tiểu Tam đều nhìn hắn ta như một tên ngốc.
Bọn họ không thèm để ý tới Ngưu Hán Tam, cầm lấy bát sứ bắt đầu ăn phần của chính mình.
- Ngươi đã không ăn, ta thu lại đấy?
Bộ Phương liếc mắt nhìn Ngưu Hán Tam một cái, nói.
Nếu không phải nhìn người này cày ruộng vất vả, Bộ Phương còn không muốn nấu cho tên này một chén canh đâu, kết quả đối phương còn kiêu ngạo như thế.
Nhìn thấy Tiểu Tam và Tiểu Bát ăn ngấu nghiến như vậy, Ngưu Hán Tam cũng đành phải ăn.
Cầm lấy bát sứ uống một ngụm.
Một ngụm này... Làm cho tròng mắt của Ngưu Hán Tam trừng lên tròn xoe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận