Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1012: Long Cốt thái đao bạo tẩu (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những thái đao lít nha lít nhít trong hư không nứt toạc ra trong tiếng rồng gầm! Tiếng nổ vang vọng không dứt.
Sau cùng chỉ còn lại bốn thanh thái đao lơ lửng trước mặt Bộ Phương.
Không nghi ngờ gì nữa, bốn thanh đao này chính là Danh Đao mà người đeo mặt nạ kia nói, và nó là điểm mấu chốt của truyền thừa…
Long Cốt thái đao thực sự bá đạo, một tiếng rồng gầm có thể dẹp được những thái đao còn lại, trong đó có không ít thái đao trân quý.
Người đeo mặt nạ bị một màn này làm cho kinh ngạc ngây người, ôm tay đứng ở phía xa, đôi mắt dưới mặt nạ lấp lóe…
- Ký chủ… nuốt bọn họ đi!
Trong Tinh Thần Hải của Bộ Phương, vang vọng tiếng gào thét của Hoàng Kim Long Khí Hồn, giống như đang nổi lên sóng to gió lớn.
Sau đó, Long Cốt thái đao trong tay trở nên dữ tợn hơn.
Bốn thanh Danh Đao trên bầu trời phát ra ánh hào quang, thậm chí còn có cả linh khí nổi lên.
Rống!
Đột nhiên có một tiếng rồng gầm, Bộ Phương nhìn thấy rồng vàng bay ra từ Long Cốt thái đao.
Rồng vàng xoay quanh, trực tiếp nuốt trưởng hết khí linh trên đó.
Khí linh của Danh Đao cũng không chèo chống được quá lâu, nhao nhao bị rồng vàng của Long Cốt Thái đao nuốt lấy linh khí.
Xoạt xoạt, mất đi linh khí, đồ ăn trên đao cũng dày đặc vết nứt.
Sau đó thì trở lại giống như đao bình thường, đều thành phế liệu, vỡ nát rơi xuống đất.
Long Cốt thái đao tựa như được ăn no, còn nấc một cái, rồi trở lại bên trong. Long Cốt thái đao một lần nữa trở lại trạng thái cổ xưa đen nhánh. Nhưng tinh thần của Bộ Phương và linh khí lại càng thêm tràn trề.
Người đeo mặt nạ ở nơi xa há hốc mồm, đây là bốn thanh Danh Đao đấy, làm sao lại bị hủy được?
Tên này làm thế nào để hủy?
Người kia đờ đẫn, không dám tin vào mọi việc trước mắt.
Tận mắt nhìn bốn thanh Danh Đao bị vỡ, thái đao mà tên tiểu tử kia nắm trong tay rốt cuộc là loại thái đao nào? Sao lại mạnh mẽ như vậy?
Bộ Phương cũng im lặng, khiêng thái đao liếc nhìn người kia một chút.
Uỳnh…
Ngay sau khi tất cả những thanh Danh Đao bị bẻ gãy, một chùm ánh sáng chiếu xuống.
Sau một giây, một bóng người mơ hồ hiện lên trước mặt Bộ Phương.
Bóng người nay tay cầm thái đao, trong tức khắc thái đao lập tức phi tốc bay tán loạn dưới chưởng của người kia. Thái đao xoay tròn, tốc độ nhanh không tưởng, gần như khó có thể nắm bắt được nhưng lại bình ổn vô cùng…
Đây chính là truyền thừa đao công của thái đao…
Bộ Phương nhìn một chút, híp mắt lại.
- Cảm nhận được kỹ xảo chứ, bắt đầu ghi chép và mô tả lại…
Bộ Phương lập tức ghi nhớ cẩn thận những kỹ xảo kia, trong óc vang lên tiếng hệ thống không ngừng nghiêm túc nhắc nhở.
Hệ thống ghi chép đao công này?
Vậy không phải mình học sẽ rất nhanh sao?
Lông mày Bộ Phương nhướng lên, nghiêng đầu nhìn về phía người đeo mặt nạ ở phía xa, khẽ đăm chiêu.

Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân vang vọng.
Sở Trường Sinh khoanh chân ngồi tại cung điện, ánh mắt nhìn về phía tối tăm kia.
Rất nhanh có một bóng người xuất hiện.
Sở Trường Sinh nhìn thấy bóng người này, cả người đều sững sờ. Bởi vì đây không phải ai khác mà chính là người đứng đầu bảng thiết bia trù Yến Vũ.
Đầu bếp cực phẩm Yến Vũ.
Sao hắn biết được vị trí của truyền thừa ở chỗ này? Ánh mắt sở Sở Trường Sinh co rụt lại, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
- Là Yến Vũ à…
Ánh mắt Yến Vũ sáng rực nhìn cung điện vàng khổng lồ sau lưng Sở Trường Sinh, cả người đều trở nên hưng phấn.
- Rốt cuộc cũng tìm được truyền thừa. Truyền thừa này thuộc về ta, không ai cướp được!
- Yến Vũ! Lão phu nói lại! Truyền thừa… ngươi không có tư cách dòm ngó!
Sở Trường Sinh quát lớn, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
Hắn không ngờ tới Yến Vũ sẽ xuất hiện ở chỗ này. Điều này vượt quá dự tính của hắn.
Nhưng liên quan đến truyền thừa thì Yến Vũ chắc chắn không có tư cách!
Xì…
Yến Vũ liếc mắt lạnh lùng nhìn Sở Trường Sinh. Hắn giơ tay lên, một miếng ngọc phù màu xanh lam xuất hiện, chân khí sôi động. Một vòng cung sấm màu xanh lam quăng lên trên lá ngọc phù, tạo thành xiềng xích.
- Lão già này… Truyền thừa không thuộc về ta thì thuộc về ai? Tên phế vật và tiểu nha đầu kia à? Ta là người đứng đầu bảng thiết bia trù, ngoại trừ ta không ai có thể cướp truyền thừa!
- Ngươi là phế nhân, ngươi có thể cản được ta sao?
Yến Vũ cười vang.
Lồng giam ngọc phù này quấn quanh thân Sở Trường Sinh, sấm sét tê liệt cảm giác đánh tới, làm Sở Trường Sinh co quắp nằm trên đất.
Đáng chết!
Sở Trường Sinh muốn rách cả mí mắt, hắn không cho phép Yến Vũ phá hư truyền thừa…
Yến Vũ giận dữ, tay hạ xuống, là một ngọc phù vung ra.
Ngọc phù nện trên thân Sở Trường Sinh, làm cho cả người Sở Trường Sinh đều co rút cứng lại.
- Đây là khóa Ngọc Hằng? Ngươi là người của Thánh Địa Ngọc Hằng?
Sở Trường Sinh cảm thấy thân thể đau đớn, trong miệng ho ra máu, vết thương đã nặng giờ còn nặng hơn.
Hắn hận! Nếu không phải bị thương quá nặng thì cho dù Yến Vũ này có ngọc phù cũng không cản được hắn…
Nhưng bây giờ không thể làm gì được!
- Không hổ lại đại trưởng lão, quả nhiên là hiểu rộng. Thu thập sấm sét biến thành khóa Ngọc Hằng là dấu hiệu của Thánh Địa Ngọc Hằng. Bị khóa dưới khóa Ngọc Hằng, Thần Hồn sẽ từ từ bị tiêu diệt. Đại trưởng lão, ngươi chết cũng không tiếc!
Yến Vũ cười ha hả.
Bỗng nhiên nụ cười của hắn ngừng lại.
Bởi vì có tiếng bước chân truyền tới, vang vọng bên tai.
Làm sao có người biết đường này nữa?
Sở Trường Sinh và Yến Vũ đều giật mình.
Nhìn về nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận