Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2107: Món ăn của Bộ Phương ở chi nhánh Địa Ngục (1)

Cất rượu?
Lời nói của Hoàng Tuyền Đại Thánh khiến cho Bộ Phương chợt sững ra một lúc.
Sau đó mới hồi hồn lại, lúc đầu, hắn từng đáp ứng Hoàng Tuyền Đại Thánh dùng Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo để bào chế một vò rượu ngon trước khi đi tới Minh Ngục.
Thực lòng mà nói, ngay cả chính bản thân Bộ Phương cũng không ngờ được rằng mình lại có thể trở lại Địa Ngục nhanh như vậy.
Hắn chậm rãi đứng lên.
Tinh Thần Lực tiêu hao rất nhiều, khiến cho gánh nặng đối với thân thể cũng trở nên cực kỳ lớn, Bộ Phương cảm thấy được toàn thân dường như vô cùng đau nhức.
Bộ Phương vặn cổ một cái, sau đó vươn vai, nheo mắt nhìn về phía Hoàng Tuyền Đại Thánh.
- Đương nhiên có thể ủ rượu, có điều là, vò rượu này không thể bào chế bên trong thung lũng này của ngươi được.
Bộ Phương nói.
Hả?
Tiểu tử này có ý gì?
Hai mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh lập tức trở nên chăm chú, nhìn trân trân vào Bộ Phương một cách thật cẩn thận, nhưng mà hắn nhận ra rằng có vẻ như Bộ Phương không hề chột dạ một chút nào.
- Bên trong sơn cốc này của ngươi không có bất kỳ dụng cụ nào, vì vậy không thích hợp để bào chế rượu ngon lắm.
Bộ Phương nói một cách nghiêm túc.
Tất nhiên, để làm ra rượu ngon không phải chỉ nói suông trên miệng thôi đâu, mà còn cần phải có nhiều phương pháp khác nhau.
Hoàng Tuyền Đại Thánh chìm trong suy nghĩ.
Ở phía xa, Minh Vương Nhĩ Cáp mặt mũi bầm dập sưng húp và Cẩu Gia mập mạp đang nằm dưới đất chuẩn bị ngủ cũng không khỏi nhìn sang.
- Vậy ngươi muốn sửa sang như thế nào?
Hoàng Tuyền Đại Thánh hỏi.
Tiểu tử này đừng có được voi đòi tiên đấy! Bổn thánh thậm chí đã cung cấp hết cả toàn bộ Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo trân quý rồi.
Không phải tiểu tử này đang lừa dối bổn thánh đấy chứ?
Hoàng Tuyền Đại Thánh lại càng cảm thấy nghi ngờ trong lòng hơn.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay trong miệng mà nhìn Bộ Phương, chẳng lẽ người thiếu niên Bộ Phương định mang theo lão già này đi tới nhà hàng ở Tiên Trù Giới sao?
Ngược lại, đây quả là một ý tưởng không tồi...
Chẳng qua là Hoàng Tuyền Đại Thánh có thể sẽ rời khỏi thung lũng Hoàng Tuyền sao?
Lão gia hỏa này sẽ không thể nào rời khỏi thung lũng Hoàng Tuyền chỉ vì một vò rượu được đâu?
Bộ Phương sờ cằm, nhưng lại bắt đầu suy ngẫm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Tuyền Đại Thánh.
- Trước hết không vội, cứ để cho ta mở một chi nhánh nhà hàng trong Địa Ngục trước đi...
Bộ Phương nói.
Hoàng Tuyền Đại Thánh sững sờ.
Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp cũng không khỏi trợn to mắt.
- Đúng vậy! Người thiếu niên Bộ Phương, ngươi có thể mở một chi nhánh nhà hàng trong Địa Ngục đi, như vậy bản vương sẽ không cần phải lén lút trốn đi... tuyệt vời!
Minh Vương Nhĩ Cáp hưng phấn tới mức suýt chút nữa đều phun hết Que Cay trong miệng ra ngoài.
Cẩu Gia cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bộ Phương một cái.
- Ta đã nghĩ xong địa chỉ của cửa hàng rồi, mở ngay bên trong Cấm Hồn Thành đi, đây cũng là tòa thành cách chỗ này của người gần nhất.
Bộ Phương sờ cằm và nghĩ đến.
- Cấm Hồn Thành? Như vậy không được, ở đó vắng vẻ quá... Ngươi nên đến nơi phồn hoa nhất trong Địa Ngục để mở cửa hàng, để cho ai ai trong khắp cả Địa Ngục này cũng đều biết đến cửa hàng của ngươi, bằng với tài nấu nướng của người thiếu niên Bộ Phương nhà ngươi, hẳn là có thể đảm đương nổi vinh dự này, đáng đời ngươi đã bước đến đỉnh cao của đời người, bản vương ta sẽ đi làm giúp ngươi.
Minh Vương Nhĩ Cáp vừa cười vừa nói.
Hắn còn chưa kịp hành động, đã bị Bộ Phương lắc đầu từ chối.
- Không cần đâu, nếu như đồ ăn ngon, cho dù ở một nơi hoang vu hẻo lánh thì cũng sẽ có người tới.
Bộ Phương nói.
Động tác của Minh Vương lập tức dừng lại, người thiếu niên Bộ Phương... thật sự rất tự tin.
Tuy nhiên, hắn quả thực cũng có đủ tư cách để tự tin.
...
Ba ngày sau.
Cấm Hồn Thành.
Một nhà hàng vừa phải được mở trong Cấm Hồn Thành theo phong cách giản dị.
Rầm rầm.
Bộ Phương treo tấm gỗ nhỏ lên trên bức tường của nhà hàng, hai tay run lẩy bẩy.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ đứng sau lưng hắn, nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt tò mò.
Bộ Phương nói với hệ thống về chuyện chi nhánh nhà hàng, hệ thống tấ nhiên sẽ ủng hộ tuyệt đối với việc mở chi nhánh, sau khi Bộ Phương tìm được địa điểm để mở cửa hàng, hệ thống bắt đầu trang trí cho nhà hàng mới của Bộ Phương.
Nơi ở mới, môi trường mới, con người mới.
Tất cả mọi thứ đều mới mẻ.
Đương nhiên, cách bài trí bên trong nhà hàng lại khiến cho Bộ Phương có chút hoài niệm.
Bởi vì bố cục này giống hệt với cách trang trí ở Đế Quốc Thanh Phong.
Vì vậy, khi Bộ Phương lần đầu tiên nhìn thấy cách bài trí của nhà hàng ở Địa Ngục, trong lúc hoảng hốt đã cảm thấy như thể mình đã trở lại Tiềm Long Đại Lục vậy.
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ đều là ảo giác.
Linh khí dày đặc tràn ngập trong không khí đã cho thấy tất cả.
Nếu như đang ở Đế Quốc Thanh Phong, sẽ hoàn toàn không thể nào có linh khí dồi dào như vậy được.
Linh khí ở đây thậm chí còn dày đặc hơn nhiều so với Tiên Trù Giới.
Cẩu Gia nằm dưới một gốc cây Ngộ Đạo ở trong nhà hàng. Gốc cây Ngộ Đạo này hiện lên vô số đường vân chằng chịt, cũng không biết có bao nhiêu đường vân ở trên đó.
Tuy nhiên, những điều này đều không quan trọng.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ ngồi bên cạnh Cẩu Gia, Tiểu Hồ nhắm hờ mắt, cảm nhận âm thanh trầm thấp truyền đến từ bên trong cây Ngộ Đạo với vẻ vô cùng hưởng thụ.
Mặc dù khi đạt đến cảnh giới này như Tiểu Hồ, cây Ngộ Đạo đã không còn tác dụng gì với nàng cả, nhưng âm thanh này vẫn làm cho nàng cảm thấy rất thích thú.
Tiểu Hồ dần dần có xu hướng tiến hóa ăn no ngủ kỹ giống như Cẩu Gia rồi.
Về phần tên của nhà hàng này, Bộ Phương đặt một cái thông dụng dễ hiểu, gọi là nhà hàng Hoàng Tuyền.
Thật sự là bởi vì Bộ Phương cũng không thể nghĩ ra cái tên nào khác cả.
Nhà hàng Hoàng Tuyền khai trương không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.
Bởi vì trước đây Cấm Hồn Thành được dùng làm đấu trường của cuộc so tài Minh Khư Thiên Đạo, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, kéo theo một lưu người rất đông.
Thế nhưng, với màn thể hiện không có gì nổi trội của tiểu đội Địa Ngục ở trong trận đấu, thậm chí cả nhóm lại còn bị tiêu diệt, khiến cho những khán giả đổ xô tới theo dõi trận đấu trong Cấm Hồn Thành đều lũ lượt kéo nhau ra về.
Cấm Hồn Thành của lúc bấy giờ đã trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Minh Vương Nhĩ Cáp nói nơi này bị bỏ hoang, ngược lại cũng không phải không có lý.
Ở đây gần đầu nguồn sông Hoàng Tuyền, được coi là một khu vực tương đối nguy hiểm, việc bị bỏ hoang cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại không quan tâm lắm đến điều đó.
Sau khi thu dọn một hồi, Bộ Phương quay người đi vào trong phòng bếp.
Rèm cửa phòng bếp được xốc lên, tiếng chuông gió đung đưa phát ra tiếng leng keng vang lên.
Đôi mắt xanh biếc của Tiểu Bạch đang đứng ở cửa phòng bếp lập tức lóe lên, nhìn Bộ Phương, sau đó giơ bàn tay hình quạt hương bồ lên sờ đầu của mình.
Bộ Phương nhìn Tiểu Bạch, khóe miệng không khỏi co giật.
Tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy.
Sau khi đưa tay lên vỗ về cái bụng béo của Tiểu Bạch, Bộ Phương đi vào trong phòng bếp, lấy ra một miếng Bít Tết Rồng Barbie.
Dao phay Long Cốt bỗng di chuyển, tiếng rồng ngâm vang lên.
Lưu Tinh Đao Công hạ xuống, Bít Tết Rồng lập tức bị cắt thành từng mảnh.
Đập trứng linh thú ra, đánh tan nước trứng, nhúng xương sườn vào bên trong nước trứng, sau khi lăn qua bột mì, rắc hương liệu vào để ướp gia vị.
Sau khi ướp một thời gian.
Nồi Huyền Vũ được lấy ra, đặt lên trên Bạch Hổ Thiên Táo, một ngọn lửa trắng bùng lên.
Sau khi thôn phệ ngọn lửa của yêu hỏa, hỏa diễm của Bộ Phương dường như đã có một chút thay đổi
Mặc dù sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng lại khiến cho Bộ Phương cảm thấy có thể khống chế hỏa diễm càng thêm lưu loát hơn.
Điều này làm cho ánh mắt của Bộ Phương sáng rực lên, thầm nhớ kỹ điểm đặc biệt của loại yêu hỏa nhất mạch này trong lòng.
Khi chảo dầu nóng lên, dầu nóng ùng ục lập tức sôi trào, bọt trắng ở trong đó bốc lên, mùi vị đặc trưng của dầu cũng tỏa ra.
Bỏ Xương Rồng đã ướp sẵn gia vị vào trong chảo dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận