Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1163: Cẩu gia muốn đánh hắn khóc (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Động tác của Ma Dạ nhất thời dừng lại, hắn ta nheo mắt, nhìn về phía tửu lâu trước mặt không xa.
Ánh mắt của tất cả mọi người giống như cũng bị chỗ đó hấp dẫn, ánh sáng trắng kia đột nhiên ngưng tụ lại, ở trong không trung hội tụ lại một chỗ, hóa thành một trận pháp huyền ảo.
Trận pháp xoay tròn, khí tức hư ảo dày đặc, cuồng phòng gào thét nổi lên, biến thành một con Trường Long thổi tung đất đá trên mặt đất.
Bên trong cuồng phong có bốn người chậm rãi đi ra.
Gió tan đi.
Bốn thân ảnh kia dần hiện rõ.
Tóc của Bộ Phương không được buộc bằng dây nhung, mà để tự nhiên xõa ra, không ngừng bay phấp phới theo gió.
Tiểu U đứng thẳng, mái tóc thẳng đen dài đến thắt lưng, đôi chân thon dài lắc lư, đôi mắt xinh đẹp mê người, dung nhan càng khiến người ta kinh diễm khiến người ta muốn nghẹt thở.
Còn lại một người, không hề nghiêm túc chút nào, người này tướng mạo anh tuấn soái khí, một khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết nào, làn da mịn màng như da của nữ nhân, nhưng mà trên miệng người này lại ngậm một thanh que cay, lỗ mũi hơi mở lớn, tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Không phải ai khác, chính là Minh Vương thích ăn que cay.
Về phía Cẩu gia, vừa rơi xuống đất, miệng chó liền ngáp một cái, sau đó bước đi chậm rãi như mèo, mông chó lắc qua lắc lại đi về phía tửu lâu.
Một chuyến đi ra ngoài lần này làm cho Cẩu gia thấy mệt mỏi.
Hiện tại Cẩu gia chỉ muốn nằm xuống, đánh một giấc.
Đương nhiên, nếu trước khi ngủ có thể ăn một phần sườn xào chua ngọt thì tuyệt không còn gì bằng.
Tốc độ Cẩu gia rất nhanh, cái chân chó ngắn kia nhìn qua không dài, bước đi cũng chậm rãi nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào trong tửu lâu.
Nhưng mà đến khi đi vào trong tửu lâu, Cẩu gia đi đến dưới gốc cây Ngộ Đạo, đôi mắt chó lại không khỏi buồn bực mở ra.
Bởi vì Cẩu gia phát hiện, dưới gốc cây Ngộ Đạo, vị trí vốn thuộc về hắn đã bị chiếm cứ.
Tiểu nha đầu Tiểu Hoa kia máu me đầy người đang ôm cây Ngộ Đạo, đang gào khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, dáng vẻ kia vô cùng thương tâm.
Cẩu gia hơi ngơ ngẩn. Chuyện gì xảy ra?
Hắn cùng Tiểu Hoa cũng quen biết. Tiểu nha đầu của Thất Thải Phệ Thiên Mãng mỗi ngày không có việc gì đều chạy đến chỗ hắn, ngồi bên cạnh hắn tu hành.
Cẩu gia đã quen với sự tồn tại của tiểu nha đầu này, cũng không có nổi nóng gì với cô bé này.
Cho dù là tiểu nha đầu có xoa xoa bộ lông của hắn, hắn cũng không có nổi nóng, chỉ là mũi chó sẽ động động một cái.
Bây giờ tiểu nha đầu thê thảm như này, không nói đến máu me khắp người, còn ôm cây Ngộ Đạo gào khoác, phải xảy ra chuyện lớn thế nào mới ủy khuất đến mức này.
Cẩu gia nện bước chân, chạy chậm đến bên cạnh gốc cây, nhìn tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu giống như cảm ứng được khí tức của Cẩu gia, ngừng thút thít, mở ra mắt rắn Tam Hoa, nhìn Cẩu gia.
Môi mím lại, khóe mắt còn ướt nước mắt, trông rất đáng thương.
Đôi môi run rẩy, phát ra tiếng nức nở, lại gào khóc.
Nàng là Thất Thải Phệ Thiên mãng, đã khi nào phải chịu đựng uy khuất này, thế mà người kia còn đem nàng đánh thê thảm như vậy, vảy rắn sắp bị cạo sạch.
Trong lòng uất ức, Tiểu Hoa chỉ muốn khóc.
Nhìn thấy Cẩu gia càng muốn khóc nhiều hơn, oa một tiếng, nhào qua, ôm chân chó của Cẩu gia không ngừng khóc.
Trên mặt Cẩu gia hiện lên sự bối rối.
Sau khi hiểu rõ sự tình, miệng Cẩu gia không khỏi cau lại, cũng im lặng không nói gì.
Nha đầu này vẫn còn là trẻ con, Thất Thải Phệ Thiên mãng Ấu Niên Kỳ, vẫn là một đứa trẻ.
Lỗ tai Cẩu gia động động, mũi chó nhún nhún một cái, lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng mà dám đem tiểu nha đầu này đánh khóc, Cẩu gia đây mà không đem tên kia đánh đến khóc thì thật có lỗi với tiểu nha đầu này.
Cẩu gia đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Hoa, sau đó thân hình lắc một cái, đi ra khỏi tửu lâu.
Tiểu Hoa ngừng khóc, từ dưới đất bò dậy, váy trên người rách tung tóe dính đầy máu, hấp tấp đuổi kịp theo.

Bộ Phương cau mày, cảm nhận được uy lực nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Chung quanh đã sớm chỉ còn lại đống tàn tích, khác biệt cực lớn so với lần trước hắn rời đi.
Bộ Phương chắp hai tay, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Tiểu Bạch đang nắm côn Chiến Thần, biến thành hình thức Thí Thần.
Sau lưng Tiểu Bạch, lụa trắng trên người Thiên Cơ Thánh Nữ nhuốm màu, khí tức suy yếu, trên đầu còn lơ lửng lóe lên ánh sáng của Tinh Bàn.
Phía xa, Sở Trường Sinh run rẩy từ trong phế tích leo ra ngoài.
Đá vụn trên cơ thể lăn xuống.
Sở Trường Sinh cao sáu mét đã thu nhỏ thân thể lại, ông ta cũng yếu ớt thở hổn hển.
Đầu tóc bạc phơ đầy bụi bẩn, khô cằn che lại đôi mắt ông ta, Sở Trường Sinh leo ra thì nhìn thấy Bộ Phương, khóe miệng nhếch lên, cười một cái.
Sau đó ngửa mặt nằm trên mặt đất, ngực không ngừng lên xuống thở dồn dập.
Bộ lão bản cuối cùng cũng trở lại, làm cho ông ta mệt chết.
Thiên Cơ Thánh Nữ mất đi sự bảo hộ của Tinh La Thiên Bàn, Sở Trường Sinh sau này sẽ không có biện pháp đối đầu với đại ma đầu cường đại.
Trước đó ma đầu kia đã thôn phệ Thần Hồn của hai ma đầu, khí tức trên người bây giờ càng trở nên đáng sợ. Khẳng định không thể đánh lại.
Cảm giác tên ma đầu này muốn đột phá hai tầng Thiên Hư cảnh giới, đạt tới cấp bậc tam vân Thiên Hư.
Cũng tương đương với việc ba Thần Hỏa Thần Linh Cảnh cùng tồn tại.
Ở trong tồn tại Cấp Giáo Chủ, có thể nói rằng là sự tồn tại cao nhất. Sở Trường Sinh mới vào Thần Linh Cảnh, không phải đối thủ của hắn ta cũng là bình thường.
Thần Linh Cảnh, thắp lên ba ngọn Thần Hỏa, đều thuộc về tồn tại Cấp Giáo Chủ, mà mỗi một nhóm lửa Thần Hỏa đều khác biệt, thực lực Cấp Giáo Chủ cũng khác nhau.
Bây giờ Sở Trường Sinh cũng được xưng là Nhất Phương Giáo Chủ cấp bá chủ, nhưng mà trước mặt đại ma đầu kia thì vẫn yếu hơn.
Bốn đóa Thần Hỏa đến tám đóa Thần Hỏa thì phải là Thánh Địa Thánh Chủ cấp tồn tại.
Để thắp lên một đóa Thần Hỏa vô cùng khó, phải ngưng tụ một lượng tinh lực khổng lồ. Vì vậy sự khác biệt giữa các đóa Thần Hỏa cũng rất lớn.
Điều này càng thể hiện sức mạnh của Tinh La Thiên Bàn, lại có thể gia nhập vào trong quân đội, làm cho người ta vượt qua Đại cảnh giới đại chiến.
Ma Dạ lơ lửng trên hư không, vết thương trên mặt hắn ta đã khép lại, vết sẹo cũng biến mất không còn thấy vết tích gì.
Tốc độ khép miệng của vết thương đã sớm vượt qua trình độ người bình thường.
Một khi đã là thần linh thì có nghĩa là siêu phàm, mà Thần Linh Cảnh mang ý nghĩa siêu phàm thoát tục.
Thiên Hư tương ứng với Thần Linh Cảnh, tự nhiên cũng là siêu phàm thoát tục.
Trong tay Ma Dạ nắm trong tay Tiểu Bì, tay bóp chặt, đôi mắt nó trừng lớn, trong miệng phun ra bong bóng.
Ma Dạ càng nhìn càng tức giận, thế mà hắn ta lại bị con tôm giả vờ ngây thơ này làm cho bị thương.
Không thể tha thứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận